Chương 1: Vị khách không mời mà đến

Trăng lặn, tiếng quạ kêu hỗn loạn. Vài con quạ đen bay quanh rồi đậu xuống cây đại thụ trước Ngự Sử đài,quạnh quẽ và hoang tàn. Dưới bóng cây, có phiến đá chậm dãi di chuyển, kinh động một mảng quạ đen.

Bóng ma của Ngự sử đài, thường gọi Ảnh Nha. Ảnh nha là cơ quan đặc biệt trực thuộc Hoàng Đế: gϊếŧ người cướp của, do thám tình báo, theo dõi bách quan, làm các loại việc mờ ám. Đến nay Ảnh Nha tập hợp nghìn người,móng vuốt vươn ra mỗi ngóc ngách quốc thổ,như quạ đen lúc hoàng hôn, sải cánh cất tiếng kêu thê lương.

Mà ngàn dặm ngoài thành Dương Châu, một mảnh trời trong nắng ấm. Ánh mặt trời ấm áp buổi chiều đông lười biếng chiếu vào một gian phòng trên tầng hai khách điếm thành đông. Tiếng rao hàng dưới lầu truyền qua cửa sổ hết đợt này đến đợt khác, lại không quấy nhiễu đến hai người đang ngồi đánh cờ phía trong.

Ngón tay thon dài trắng nõn cầm quân cờ tròn trịa, do dự một hồi mới đặt về vị trí ban đầu,Lam Yên nhàn nhạt thở dài nhìn bàn cờ nói:”Ta thua rồi”

Nam tử ngồi đối diện dung mạo thanh tuấn, phong thái thành thục khéo léo không tương xứng tuổi tác, bàn tay khớp xương rõ ràng cầm chén sứ,nhấp một ngụm trà, nói: “ So với trước kia có điều tiến bộ.”

“Chỉ là bảo vệ thêm được một con tốt, Tô đại nhân chê cười rồi”. Lam Yên lười biếng đứng dậy, thân hình mảnh khảnh yểu điệu mặc váy dài trắng, nàng vươn ngón tay vén một góc rèm mũ,nhìn phía dưới lầu ngựa xe tấp nập.Thì ra đây là Giang Nam.

Khi mới lập nước, Dương Châu vẫn là một thị trấn nhỏ, sau khi Hiền Vương thành niên đảm nhiệm vị trí Dương Châu đại đô đốc,biến Dương Châu thành trung tâm của vô số tuyến đường thương mại như hiện nay. Tô Thanh Minh theo ánh mắt nàng nhìn ra ngoài, bàn tay chậm rãi thu dọn bàn cờ, ”Chỉ tiếc Hiền Vương yêu tài yêu quyền,lại càng yêu nữ sắc.”

Lam Yên vừa định trả lời, bên tai chợt có dị động, nàng nhanh chóng hạ rèm mũ xuống.Quả nhiên,phía sau một bóng đen vô thanh vô tức xuất hiện trong phòng, cung kính nói với Tô Thanh Minh: ”Tô đại nhân, Linh Thước đã có tin tức.”

“Nói”

“Hiền Vương hai ngày trước hướng Hoàng Thượng cáo ốm, thực chất đã ra khỏi kinh thành,hiện đang ở lại dinh thự Đô đốc trưởng Sử Dương Thành Lạc.Đã sắp xếp nội ứng, chỉ là canh giữ nghiêm ngặt, hiện chưa thể liên lạc, bất quá hắn hẳn sẽ không bỏ qua chợ Vân.”

“Phía chợ Vân sao rồi?”

“Đã xác nhận qua với nhà đấu giá Chợ Vân, ngày mai trước khi mặt trời lặn sẽ mang hàng đến. Người của chúng ta cũng đã có giấy thông hành chợ Vân.”

Linh Thước là mật danh của Ảnh Nha phụ trách thu thập tình báo, bọn họ giống như nước âm thầm thẩm thấu mọi ngóc ngách. Mà Hiền Vương Thư Mân, Tam Hoàng tử của Hoàng Thượng, lòng dạ khó lường, là tảng đá cực kì nguy hiểm. Hắn cùng Ngũ Hoàng Tử Dự Vương đối chọi gay gắt, hai bên đều nhắm đến Hoàng vị.

Dự Vương thế lực mạnh nhất, nhưng không làm mấy việc âm hiểm xảo trá. Duy chỉ Hiền Vương tâm thuật bất chính, khó nắm giữ hành vi, khiến Hoàng Thượng coi hắn là cái gai trong mắt cái đinh trong thịt.

“Bên kia lưu lại một người tiếp ứng, những người còn lại đi qua cảng khẩu theo dõi tình hình chợ Vân, phải tránh rút dây động rừng. Lui đi.” Tô Thanh Minh vừa dứt lời, bóng đen biến mất như làn khói.

Hiền Vương yêu nữ sắc như mạng, Ảnh Nha liền bắt lấy điểm yếu này, ý đồ đưa một nữ nhân đến bên hắn. Chỉ là nữ nhân bình thường muốn vào Hiền Vương Phủ phải qua hàng loạt bài kiểm tra nghiêm ngặt như nhập cung, bởi vậy Ảnh Nha đã dành 10 năm để bồi dưỡng ra một bông hoa độc tuyệt sắc, đó chính là Lam Yêm.

Nụ hoa đang lúc nở rộ đẹp nhất, chỉ cần một cơ hội hoàn mỹ để Hiền Vương gặp nàng. May mắn thay, khi Hiền Vương một tay phát triển Dương Châu đã âm thầm mở một chợ đen, kì trân dị bảo với đủ loại bảo vật quý hiếm,tên gọi Chợ Vân, 3 năm mở một lần.

Nếu Hiền Vương đích thân đến chợ đen, nhân khẩu mua bán phần lớn là hiếm thấy khó tìm, nô ɭệ Côn Luân, Hồ cơ là quá bình thường, ngay cả hoa khôi Bình Khang Phường cũng tự thẹn không bằng tuyệt sắc mĩ nữ mới là trọng điểm.

Ngày mai chính là ngày chợ Vân mở cửa, tất cả đều đã chuẩn bị thoả đáng, chỉ chờ gió Đông.

“Lại bồi ta chơi ván cờ nữa.” Lam Yên lên tiếng trước, giọng nói không chút cảm xúc.

Tô Thanh Minh gật đầu, trải quân cờ, ngồi đối diện không nói gì.

Thế cờ đi vào bế tắc, Lam Yên rũ mắt nhìn bàn cờ, kéo ra ý cười lạnh lẽo nói: “Tô đại nhân, có một chuyện ta vẫn luôn tò mò.”

Ngón tay nàng đẩy quân cờ di chuyển về phía trước, thờ ơ tiếp tục nói: “Lúc trước khi nam nhân kia hạ độc A Nương, người rót rượu độc cho A Nương có phải là ngài hay không?”

Tô Thanh Minh khựng lại động tác đánh cờ, trên mặt biểu tình không thay đổi, như thầm xác nhận.

Một câu nói gợi lên vô số chuyện cũ, sau đó, Lam Yên không nói nữa.

Chợt hoàn hồn là lúc trăng đã lên cao, Lam Yên đẩy quân cờ,nói “Trở về thôi.”, sau liền đóng cửa rời đi.

Tô Thanh Minh đứng dậy, gió nhẹ ngoài cửa sổ thổi bay y bào trắng như tuyết của hắn.Hắn quay đầu nhìn về phía bóng lưng vừa đi ra ngoài, hơi nheo mắt, hàn quang chợt loé.

Trở lại phòng mình, Lam yên mệt mỏi, một tay cởi mũ trùm đầu tuỳ ý đặt lên bàn. Đang định đi thắp đèn, chóp mũi liền ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.

Trong phút chốc, nàng mở to hai mắt: trong phòng có người! Tập trung cảm nhận một phen, trong phòng quả nhiên có khí tức xa lạ, tựa hồ đang ẩn nấp ở góc nào đó.

Có lẽ ngưởi này nhân lúc phòng trống lẻn vào, đang im lìm ở một góc quan sát nhất cử nhất động của nàng.

Cửa sổ mở rộng, ánh trăng mờ nhạt vẽ ra đường viền đồ đạc trong phòng, chiếu không đến một góc đen kịt, không nhìn ra được có gì khác thường.

Trong Ảnh Nha, Lam Yên khinh công còn tạm được, võ công chính là đệm lót, luận là đơn đả độc đấu với ai nàng đều rơi vào thế hạ phong, nếu bây giờ phải động thủ thật, chỉ sợ vài chiêu nàng đã bị hạ. Không thể liều lĩnh xông lên, nàng phải tìm cách trốn thoát.

Lam Yên chậm rãi hít sâu, nỗ lực bình tĩnh lại, lặng lẽ lùi về phía cửa nửa bước. Hiện tại không rõ thực lực kẻ địch, vẫn là đi tìm người đứng đầu Thất Đại Độ Nha - Tô Thanh Minh, để hắn giải quyết.

Tích tụ nội kình, mũi chân phát lực, nàng xoay người nhảy lên, muốn nhảy ra khỏi cửa phòng. Không ngờ, một đạo dư ảnh đen kịt lao đến nhanh như chớp, trước mắt choáng váng, hình ảnh lật ngược, Lam Yên bị ấn mạnh vai xuống mặt đất lạnh lẽo, xương vai nhói đau.

Nàng đau đớn ngẩng đầu lên, ánh trăng mờ ảo, chiếu sáng nửa sườn gương mặt người đang đè lên vai nàng, hoá ra là một mỹ nhân mỹ mạo như thiên tiên. Không, không đúng, tựa hồ là một nam nhân, mắt sáng như sao, gương mặt như điêu khắc, đang nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.

Ngưởi này có chút quen mắt, dường như nàng đã gặp qua ở đâu, nhưng lại nghĩ không ra là ai.

Người nọ cũng nhìn rõ gương mặt Lam Yên, đồng tử co rút, tựa hồ có chút kinh ngạc. Hắn hất cằm kiêu ngạo nói:”Dương Châu thật ngoạ hổ tàng long, nữ tử còn trẻ mà đã mang tu vi như vậy.”

Tuy Lam Yên võ công kém cỏi, khinh công tạm được, nhưng nàng có khứu giác cực nhạy bén, trong Ảnh Nha không xếp số một cũng số hai. Cách mấy thước nàng có thể cảm nhận được sát ý lan tràn của người khác, từ đó cao bay xa chạy.

Mặc dù người phía trước đang đè chặt nàng, nhưng khí tức thanh khiết trong sạch, không có nửa phần sát ý, ngược lại khiến nàng an tâm, phấn môi gợi lên ý cười quyến rũ: “Lang quân đêm khuya đến thăm phòng tiểu nữ, có việc gì sao?”

Nam tử nhìn nàng bỗng nhiên chuyển tư thái mị người, nheo nheo mắt. Thắt lưng truyền đến cơn đau, hắn cắn răng, đáp qua loa: “Chỉ là mượn phòng cô nương trốn, sáng mai liền đi.”

Lam Yên thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có khó khăn khác. Dung mạo thật của nàng là bí mật lớn nhất Ảnh Nha, số người thấy qua chỉ đếm trên đầu ngón tay, chính là người tính không bằng trời tính, giờ lại bị một nam nhân không rõ lai lịch nhìn sạch.

Đột nhiên, trên quần áo một mảng dính dính, nam tử trước mắt tuy thần sắc cảnh giác nhưng sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh. Nàng tức khắc hiểu ra điều gì, dò hỏi: “Ngươi bị thương?”

Nam nhân cảnh giác nhìn nàng chằm chằm, không đáp lại.

Lam Yên nâng tay chỉ về phía tủ cách đó không xa, ý cười dạt dào: “ Ở đó có băng gạc cùng thuốc trị thương, nếu ngươi không tin, ta đi lấy cho ngươi.”

Nam tử làm ngơ, nhìn chằm chằm nàng, ngược lại tăng thêm một phần lực đạo. Lam Yên nhất thời cảm thấy như bị xiềng xích khoá lại, khó khăn vươn một tay còn tự do ra, lúc hắn hơi giật mình, dùng sức kéo một ngăn tủ gần đó, bên trong băng gạc cùng thuốc trị thương nàng chất đống lúc trước rơi ra phân nửa.

Lam Yên quay đầu nhìn nam tử, thấy lực chú ý của hắn rời sang phía bên kia, nhân cơ hội, tụ nội lực, một chưởng thật mạnh đánh vào bụng hắn, một tay dính đầy máu tươi.

Hắn nhất thời đau đớn buông tay, trơ mắt nhìn nữ tử dưới thân luồn lách chạy thoát. Tóc đen tung bay, trong nháy mắt đã cách hắn ba thước, khoé môi cong lên nụ cười đắc ý.

Nam tử thầm hô không ổn, đang muốn ra tay, chỉ thấy dưới ánh trăng như lụa, nữ tử khom lưng, nhặt lọ thuốc trị thương dưới mặt đất, chậm rãi đi tới.Trong đêm tối lạnh lẽo, ánh mắt đào hoa của nàng mềm mại như phản chiếu ánh trăng, đẹp tựa thiên nhân, khiến người ta khó lòng rời mắt.

Một tia lửa thắp sáng cả căn phòng.

Lam Yên mới phát hiện nam tử một thân thanh y kia sớm đã bị máu thấm ướt, thoạt nhìn thập phần doạ người. Cũng may khi vén áo ra, chỉ bị một đao ở thắt lưng, không bị thương đến nội tạng.

Chẳng qua vì mất máu quá nhiều, nam tử đã đứng không vững, thở hổn hển nửa nằm trên giường, nhìn nàng nhẹ nhàng kéo xiêm y của mình lên, lộ ra vết thương đáng sợ, chậm rãi rắc thuốc bột lên, thủ pháp thuần thục, không lộ chút ngạc nhiên.

Lam Yên quấn vài vòng băng gạc lên, nhanh chóng thắt nút, sau rời ánh mắt, thu thập thuốc trị thương còn sót lại.

“Ngươi tên gì?” Nam nhân thanh âm không còn sắc bén như hồi nãy, có phần hoà hoãn.

“Yên. Yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu.” Lam Yên thấy hắn hạ phòng bị, nhu mị cười, đương nhiên không nói tên thật cho hắn biết, “Ngươi thì sao?”

Nam nhân cũng chỉ ba phần nói thật: “Ta họ Vu.”

Hai người nhìn nhau cười, đều hiểu đối phương đang thăm dò. Lam Yên bỗng nhiên phát hiện dung mạo mình bị hắn thu vào đáy mắt, nghiêm mặt nói: “Ta hiện đã cứu ngươi, nhưng còn có một chuyện ta muốn nhờ ngươi.”

Nam nhân nhún vai nói: “Ngươi nói đi.”

“Chờ ngươi ra khỏi phòng này, coi như ta-ngươi chưa từng thấy qua, hiểu không?” Lam Yên uy hϊếp ấn miệng vết thương đã băng bó, đương nhiên không dùng sức, chỉ làm bộ.

Nam nhân nhướn mày, càng thêm tò mò về thân phận nàng. Chẳng qua hắn trước giờ là người giữ tín, ngạo nghễ gật đầu đồng ý.

Lam Yên thấy thế thở phào nhẹ nhõm, vừa thu dọn băng gạc cùng thuốc trị thương vào tủ, vừa nói: “Ngươi mất máu quá nhiều, mau ngủ đi. Sáng mai dậy lập tức rời đi.”

“Ngươi thì sao?”

“Ta ngủ dưới đất.” Lam Yên tức giận trả lời, liền đứng dậy đi lấy cái chăn khác.

Bỗng nhiên, người nọ vươn tay dài ôm lấy, đem nàng mạnh mẽ ném lên giường. Thủ pháp của hắn không phân nặng nhẹ, hiển nhiên ngày thường rất ít tiếp xúc nữ tử.

Lam Yên bất mãn giãy giụa một chút, lại bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực, cường ngạnh nói:” Cứ như vậy ngủ đi.”

Dứt lời, hắn không cho nàng thương lượng mà thổi tắt ánh nến, tức khắc gian phòng lại chìm vào bóng tối.