Chương 2: Chợ Vân

Sáng sớm hôm sau, ánh ban mai chiếu sáng nhè nhẹ, Lam Yên bị tiếng náo động dưới lầu đánh thức.

Nàng cố mở mắt, bên người đã sớm trống không, nào thấy bóng dáng người nọ hôm qua.

Mùi máu tươi trong không khí hôm qua cũng không còn, trong phòng khôi phục nguyên dạng như chưa từng có người tới qua.

Dưới lầu ngày càng ồn ào, còn có tiếng thét chói tai của nữ nhân. Lam Yên rửa mặt đơn giản, sau đội mũ phủ rèm che mặt lên, lười biếng ngáp đi về phía phòng Tô Thanh Minh.

Vừa mở cửa ra, Tô Thanh Minh đã đứng khoanh tay trước cửa sổ nhìn xuống, mà Linh Thước đang báo cáo với hắn, nhìn thấy nàng vào cửa liền dừng lại. Lam Yên không để ý tới hắn, tìm một giường nệm êm ái đổ xuống, đêm qua nàng thật sự ngủ không đủ.

Người chết đêm qua, Linh Thước quanh khách trạm rút đi ngay sau đó. Xem tử trạng là một đâm mất mạng, người chết tuy mặc quần áo thường dân, nhưng hẳn thường xuyên cầm đao. Ngoài ra, nạn nhân tay nắm một thanh đao dính máu.” Được sự đồng ý, Linh Thước tiếp tục báo cáo.

“Xảy ra án mạng?.” Lam yên lười biếng hỏi.

Tô Thanh Minh trầm giọng nói: “Ừ, ở con hẻm nhỏ cách đây không xa. Phía Hiền Vương thế nào?.”

“Thủ vệ tăng lên gấp đôi bình thường, vẫn chưa liên lạc được với nội ứng, bất quá Hiền Vương vẫn chưa có ý định rời đi.”

“Lui đi.” Tô Thanh Minh phất tay áo, người nọ liền biến mất.

Lam Yên nhớ lại nam nhân thần bí họ Vu. Một kích mất mạng, thanh đao dính máu và vết thương trên người hắn, vụ án mạng này và hắn nhất định có liên quan. Chẳng qua nàng hiện đang buồn ngủ, sự tình cũng đã xảy ra, lười suy nghĩ lung tung.

“Đêm qua trong phòng ngươi tựa hồ có tiếng người?” Một câu hỏi không nghe ra cảm xúc xoá sạch cơn buồn ngủ của nàng, trầm mặc vài giây, nàng ý cười tản mạn: “Ừm, đem thân thế ngươi giao cho ta nhớ lại một lần.”

Tô Thanh Minh thấy nàng không thèm để ý, nhíu mày, nhưng không truy cứu nữa, chuyển đề tài nói:”Kế hoạch không thay đổi, chiều nay ta đưa ngươi đi chợ Vân, ngươi còn gì muốn nói không?”

Lam Yên nhất thời cảm thấy Tô Thanh minh nhất định cũng không ngủ ngon, đường đường một Độ Nha gϊếŧ người không chớp mắt như hắn lại hỏi một câu như uỷ mị giả tạo như thế, tâm tình vừa chuyển, nàng nói: “Nếu ngươi gặp đại ca cùng nhị ca thì nói với họ bình an.”

“Còn gì nữa không?”

“Ah…Mong tham quan khắp thiên hạ tủ tuyệt đoạt hậu, dân chúng an cư lạc nghiệp.”

Tô Thanh Minh ánh mắt lạnh lẽo, nàng nhanh chóng nói thêm: “Còn có, nếu ta chết, nhớ đem y quan của ta và Quỳnh Châu chôn cùng một chỗ.”

Quỳnh Châu là một Độ Nha phong tình vạn chủng, cũng là vết sẹo không thể xoá nhoà trong trái tim hai người họ.

Nghe được lời này thần sắc hắn biến đổi, Lam Yên tưởng hắn muốn nổi giận, không nghĩ hắn lại phủ lên tay nàng, thấp giọng nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, không để chuyện kia lặp lại.”

Tiếng chuông ngựa leng keng vang lên, một chiếc xe ngựa toàn thân đen kịt tiến lại gần. Xa phu kéo mạnh dây cương, hai con ngựa bất mãn hí vang, dừng lại trước hai người họ.

Thân hình xa phu gầy gò bị y bào rộng lớn nặng nề che kín, từ trong tay áo vươn ra bàn tay gầy gò, đưa ra dây lụa cùng xích bạc.

Tô Thanh Minh im lặng tiếp nhận, Lam Yên hiểu ý đưa hai tay cho hắn trói lại. Trong khi điều chỉnh dải lụa, hắn đột nhiên cúi người thì thầm: “Vạn sự cẩn thận.”

Lam Yên cứng đờ người, không tựa ngày thường trêu trọc vài câu, chỉ nặng nề ừ một tiếng, xoay người, biến mất sau màn xe.

Xe ngựa dần dần đi xa, thủ lĩnh Linh Thước vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng hắn: “Tô đại nhân!”

Tô Thanh Minh biết đây là đang cảnh cáo hắn, người đứng đầu Ảnh Nha không chấp nhận được việc có người vượt quá giới hạn, càng không chấp nhận được việc hắn thân là Độ Nha lại mất đi phương hướng lúc này.

“Sở Tường, ngươi vì cái gì gia nhập Ảnh Nha?” Hắn làm như vô tình hỏi.

Linh Thước tên Sở Tường ngẩn ra, sau đó trả lời: “Đệ, muội trong nhà cần tiền ăn.Lúc chiến tranh, gia đình đã khánh kiệt.”

“Ngươi cũng là thân bất do kỷ.” Hắn khẽ thở dài, “Lam Yên là con gái duy nhất của Võ Quốc Công, ngươi biết không?”

“Biết. Chỉ là thuộc hạ không rõ, Võ Quốc Công được Hoàng Thượng coi trọng, thậm chí 10 năm trước bệ hạ còn giao Ảnh Nha cho ông ta, không có nguyên do gì phải đem nữ nhi thân sinh vào… làm loại chuyện này.”

“Thực ra Lam Yên không tình nguyện.” Nhìn xe ngựa biến mất nơi cuối con đường dài, ánh mắt Tô Thanh Minh sâu thẳm, “Ngày Võ Quốc Công tiếp nhận Ảnh Nha, liền đem Lam Yên vào phòng khảo vấn. Ở nơi đó, ông ta ở trước mặt Lam Yên, bảo ta rót cho thân mẫu Lam Yên, cũng chính là Trắc thất* của Võ Quốc Công một bình rượu độc, để Lam Yên tận mắt thấy mẫu thân mình độc phát thân vong.”

(*Trắc thất: vợ lẽ)

Dừng một chút, hắn lại nói: “ Nếu không khuất phục nghe theo, liền bị chính cha ruột mình gϊếŧ chết, không ai có thể cứu nàng. Đạo lý này, nàng rất nhỏ liền biết.”

Chợ Vân mở trên một con thuyền ngập trong vàng son, ảo ảnh xa hoa. Đến từ bóng tối, lại không biết đi về đâu.

Người có giấy thông hành mới được lên thuyền, mà một tờ giấy thông hành có giá trên trời. Hiện tại gần tới nửa đêm, thương thuyển chợ Vân ồn ào tấp nập, các khách nhân đều đeo mặt nạ gỗ tinh xảo, không ai muốn lộ mặt thật ở chỗ này.

Khoang thuyền bên ngoài là cửa hàng, bán đủ loại hàng hoá bên ngoài hiếm thấy được. Bên trong là nhà đấu giá, chia làm 2 tầng, phía dưới ngồi tán toạ đều là khách hàng bình thường, nhưng khách hàng bình thường cũng là những người tiêu tiền như nước trong dân gian.

Sương phòng lầu 2 dành cho khách quý sử dụng, đều là quan to hiển quý khó có thể tưởng tượng được. Nghe nói Tam Hoàng Tử Hiền Vương cũng đích thân tới, tham gia đấu giá thương phẩm.

Tiếng chuông đồng vang lên, báo hiệu trọng điểm tối nay - mở cửa nhà đấu giá. Vừa nghe tiếng chuông, mọi người liền chen chúc vào hội trường đấu giá, nội khoang vốn trống rỗng trong nháy mắt chen chúc đông đúc.

Trong đuôi thuyền âm u ẩm ướt, tiếng khóc lóc chửi mắng vang lên không dứt.

Ẩn nấp ở một góc, một thân ảnh mặc váy lụa trắng an tĩnh dựa vào tường, khăn lụa trắng buộc quanh mắt che khuất nửa gương mặt, nàng không có nửa phần e ngại, ngược lại tương đối bình tĩnh nghe động tĩnh trong khoang thuyền.

Chung quanh toàn những người giống như nàng, chờ bị kéo ra đấu giá, theo mỗi lần cửa khoang mở ra, thanh âm ồn ào ầm ĩ kia liền ít đi một phần. Cho đến khi trong phòng không còn thanh âm nào khác ngoài tiếng thở của nàng, cửa khoang lại một lần nữa mở ra, sợi xích bạc trên tay nàng bị kéo đi, một giọng nói khàn khàn già nua cất lên: “ Đến lượt ngươi, món hàng cuối.”

Đi theo dẫn dắt của đầu bên kia xích bạc, nàng từ nơi âm u chợt chuyển sang nơi có ánh sáng.Trong bóng tối, nàng nghe rõ tiếng ồn ào nói chuyện của vô số người, ẩn ẩn điên cuồng chờ mong.

Một cỗ lực lớn kéo rách tấm lụa che mắt nàng, ánh sáng chói đập vào mắt, một thanh âm đinh tai nhức óc vang lên: “Đây là màn đấu giá cuối cùng đêm nay!”

Phía dưới truyền đến tiếng hò hét đinh tai nhức óc, Lam Yên không cảm nhận được sát khí, nhưng lại cảm nhận được khát vọng của vô số dã thú.

Đợi đôi mắt chậm rãi thích ứng ánh sáng, nàng thấy người, rất rất nhiều người, vô số ánh mắt đến từ mỗi góc không gian này đều tập trung trên người nàng, như muốn xem thấu qua xiêm y mỏng manh của nàng.

Trong căn phòng đầu tiên lầu hai, một tiểu đồng nhìn rõ mặt Lam Yên, cơ hồ nín thở, lập tức xoay người, nói năng lộn xộn với nam nhân đeo mặt nạ trong phòng: “Chủ tử, cô gái dưới lầu… thật sự xinh đẹp, so với những cô nương trước đó còn đẹp hơn nhiều, ngài mau đến nhìn một cái.”

Nam nhân thân hình bất động, đạm nhiên nói: “Không cần nhìn, trực tiếp ra giá đi.”

Tiếng ra giá nổi lên bốn phía lầu một, thực mau liền đem giá đẩy đến con số kinh người, trong số đó có một vị công tử kim ti cẩm y ra giá cao nhất, gương mặt đỏ hồng, ý muốn nhất định phải có được nàng. Đang lúc không ai ra giá thêm với hắn, đột nhiên trên lầu truyền đến tiếng trẻ con: “Chủ tử nhà ta trả thêm một lượng.”

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là một tiểu đồng tóc trái đào vươn đầu qua cửa sổ, giơ một ngón tay lắc lư nói.

Công tử kia tự nhiên không phục, lại ra một cái giá không tưởng, lời hắn vừa nói khiến cả hội trường kinh hãi.

Thân ở trung tâm vòng xoáy nhưng Lam Yên lại phân tâm, nàng nhớ tới lúc cùng Tô Thanh Minh đi bắt một tham quan, tham quan kia vì tránh né truy tra, đem toàn bộ tài sản đổi thành bạc, sau kêu thợ thủ công khéo léo nung chảy bạc đóng thành bộ nội thất, dùng chăn đệm che lại. Cái giá mà vị công tử kia vừa ra, không biết có đủ mua bộ nội thất bạc kia không.**

(** ý là giá mua chuỵ đáng giá cả một gia tài của tham quan nọ, rất rất là đắt á)

Nghĩ đến chuyện đó, nàng tự cười thầm, như thể cảnh tượng trước mắt không liên quan đến nàng. Ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng của tiểu đồng kia, đó chắc là phòng Hiền Vương.

“Lại thêm một lượng!”. Trên lầu, tiểu đồng tràn đầy tự tin tiếp giá.

Mỗi khi vị công tử kia tăng giá, tiểu đồng đều không chút hoang mang mà thêm một lượng, tựa hồ muốn đối nghịch hắn đến cùng. Lặp lại mấy lần, công tử kia rốt cuộc nản lòng, suy sụp ngồi xuống, không tăng giá nữa.

Giá đấu giá cao nhất đêm nay đã định. Lam Yên híp mắt nhìn trên lầu, trong lòng thầm sinh ra mấy phần xúc động cuồng nhiệt, huyết nhục sôi trào.

Kia công tử đấu giá bị thua, không cam lòng nhìn Lam Yên bị kéo đi, dứt khoát rời khỏi hội trường đấu giá, lập tức xuống thuyền.

Đi thẳng đến khi xung quanh không còn ai, hắn tháo mặt nạ, thay đổi sắc mặt, hướng về phía trước hô: “Đi bẩm báo với Tô đại nhân, Hiền Vương không đến chợ Vân, Lam Yên bị một người không rõ lai lịch mua đi rồi!”

Mà phía trong chợ Vân, Lam Yên vẫn chưa rõ sự tình, ngoan ngoãn đi theo một đại hán vạm vỡ phía trước, trong lòng suy tính làm sao để giả dạng làm nữ tử nhà lành. Kia đại hán thường quay lại nhìn nàng, nhưng không dám lỗ mãng, thành thành thật thật gõ cửa.

Mở cửa là một thị nữ có tuổi, một tay nhận xích bạc, một tay đưa đại hán vạm vỡ ít vàng vụn. Đại hán ngàn ân vạn tạ từ biệt rời đi, Lam Yên bị thị nữ kéo đi vào.

Phòng lầu hai được trang hoàng xa hoa, lịch sự, tao nhã, thảm Ba Tư hoa văn kì dị che kín mặt đất, mấy viên Dạ Minh Châu cực đại phát sáng lấp lánh, đem nơi này chiếu sáng như ban ngày.

Tiểu đồng ra giá khi nãy dẫm lên một cái ghế nhỏ, đứng si ngốc nhìn Lam Yên. Lúc nhìn dưới lầu đã thấy nàng đẹp động lòng người, đẹp đến không gì sánh được. Hiện tại nhìn gần, thật sự giống đào hoa thành tiên. Sam váy bao bọc thân hình yêu kiều, đôi mắt sáng tựa ánh trăng nơi mặt nước hồ thu, khiến Dạ Minh Châu cũng kém ba phần.

Nhưng nam tử ở phòng bát tiên bên cạnh, trên mặt đeo mặt nạ gỗ, từ lúc nàng bước vào phòng cũng không nhìn một cái, như nàng không tồn tại.

Trên bàn đốt một nén đàn hương, đã cháy được một nửa, khói bay mờ ảo khiến căn phòng trở nên ấm áp say người. Nam tử mặc một bộ ung quý hoa y, trâm ngọc vấn nửa tóc dài, dưới mặt nạ lộ ra hàm dưới cương nghị thẳng tắp, tựa như điêu khắc.

Đây là lần đầu tiên Lam Yên gặp Quân Nhạn Sơ.Bút Kí Dưỡng Thành Mật Thám - Chương 2: Chợ Vân