Chap 14: Rời đi

Hôm nay, Lam Yên ở trên boong tàu hóng gió, lại gặp được Tiểu Biển.

Sau ngày đó vẫn chưa gặp lại hắn, vừa thấy Lam Yên hắn liền nhào tới, khóc đến nước mắt giàn giụa, bôi hết lên xiêm y nàng.

Tiểu Biển không biết những chuyện của Quân Nhạn Sơ, coi như là cũng bị lợi dụng giống như nàng. Nàng không ngừng giải thích với Tiểu Biển, trong lòng hiểu thêm một phần Quân Nhạn Sơ: Hắn không đem Tiểu Biển kéo vào âm mưu trong dinh thự, đây cũng coi như hắn nhân từ.

Lam Yên khó khăn lắm mới dỗ dành Tiểu Biển ngừng khóc, mệt mỏi trở về phòng, bỗng nhiên thấy trên boong tàu có một thị vệ đang thò đầu nhìn lại, lạnh lùng liếc nàng một cái liền rẽ qua, đi vào góc ngoặt.

Nàng đình trệ tại chỗ, vừa trong nháy mắt kia, có sát khí lưu động, là ảo giác của nàng sao?

Ban đêm, trên thuyền ngoại trừ phòng trực ban, còn lại các phòng một mảnh tối tăm, tất cả mọi người đang nghỉ ngơi. Nhưng căn phòng trên cùng vẫn thắp sáng một ngọn nến, trong bóng đêm cô độc lay động.

Lam Yên học cách ngày hôm đó Quân Nhạn Sơ dập tắt ngọn nến từ xa. Rõ ràng hắn chỉ duỗi tay ra, ngọn nến kia liền tắt, nàng thế nào cũng không tụ nổi khí, chỉ cố gắng không ngừng thử động tác tay giống hắn.

Quân Nhạn Sơ nửa nằm trên giường, buồn cười nhìn nàng tốn công vô ích, nói:” Nội lực của ngươi tăng trưởng quá nhanh, còn chưa học được cách nắm bắt nó.”

Lam Yên liếc mắt nhìn hắn, không để ý tới hắn, một lần nữa cố gắng đem nội khí tụ ở đầu ngón tay, lại giống như một bình nước nhỏ muốn chứa một chậu nước lớn, nội khí căn bản không nghe sai khiến, chạy loạn khắp thân thể. Nàng chỉ có thể suy sụp buông cánh tay, nghỉ ngơi một chút.

Sau lần đối đầu thích khách đó, tu vi của nàng có tăng lên một chút, nhưng như vậy vẫn chưa đủ nhìn trong Ảnh Nha. Nàng luôn tính toán một điểm, cho dù hiện tại ở bên Hàn Vương Thế tử, Ảnh Nha sẽ không làm gì nàng. Nhưng một khi trở về, nàng sẽ bị xử lý thế nào?

Tuy rằng Tô Thanh Minh đứng đầu độ nha, cũng không thể bảo vệ nàng, nhất là từ tay Võ Quốc Công. Nam nhân kia thiết huyết vô tình, nếu muốn cho nàng chết, nàng không có đường trốn.

Quay đầu nhìn thoáng qua Quân Nhạn Sơ, thần sắc y không vướng bận gì, thản nhiên đối diện ánh mắt nàng.

Lam Yên lập tức quay đầu lại. Tuy rằng Hàn Vương Thế tử mưu mô tính kế, nhưng dù sao ở bên cạnh hắn cũng tạm thời được che chở, ít nhất có thể tránh khỏi truy lùng của Ảnh Nha, còn có thể gia tăng võ nghệ của mình, cũng không phải là chuyện xấu gì.

Chẳng qua dù là đi con đường nào, cũng phải tăng tu vi bản thân. Nghĩ như vậy, nàng lại giơ tay lên, thuận miệng hỏi:” Hiện nay đến chỗ nào rồi?”

“Sắp tới địa giới Hoài Châu rồi.”

Lam Yên vươn hai ngón tay vung lên hướng ngọn nến, ánh nến không hề nhúc nhích. Nàng chợt nhớ tới thị vệ kì quá sáng nay, nhìn không chớp mắt nói:” Người ở cuối tầng một là ai?”

“Bạch Lộ lần trước đến dinh thự, mang theo vài xe thị vệ cùng hạ nhân. Nàng ta lần trước trở về mới mang hơn phân nửa, còn lại mấy người, liền sắp xếp ở mấy gian cuối.” Nhắc tới Bạch Lộ, Quân Nhạn Sơ mím môi có chút không vui.

“Bạch Lộ là ai?” Hiện tại đã rõ thân phận nhau, Lam Yên chợt tò mò vị đại tiểu thư này. Thân là Hàn Vương thế tử, Quân Nhạn Sơ phải nể nàng ta vài phần, rốt cuộc nàng ta có lai lịch như thế nào?

“Thiên kim của Chiêu Quốc Công.” Chính là kẻ phản đồ tiền triều Chiêu Quốc Công ở Giáng Châu xây dựng rầm rộ kia, Lam Yên tức khắc hiểu ra vì sao khi đó hắn nhắc đến Chiêu Quốc Công, Quân Nhạn Sơ lười biếng nói:” Chiêu Quốc Công đã sớm về phe Hiền Vương, âm thầm giúp hắn chiêu binh mãi mã, vận hành lương thảo. Nếu ta ngỗ nghịch hắn, khó tránh rơi vào rắc rối không cần thiết.”

“Ra là như thế.” Lam Yên rốt cuộc cũng hiểu, lòng hiếu kì lại nổi lên, “Vậy sao ngươi theo họ Quân, không theo họ Khúc như Hoàng thất?”

“Mẫu thân họ Quân.” Hắn cũng không ngại phiền, kiên nhẫn trả lời, “Ta ở bên ngoài làm việc, nếu dùng họ Hoàng thất có nhiều bất tiện, cho nên mượn họ mẫu thân dùng, phụ thân cũng không ngại.”

Quân. Lam Yên ngẩn người nhìn chằm chằm ngọn nến, đột nhiên nghĩ đến cái j đó:” Hoàng Hậu Điện hạ có phải cũng họ Quân hay không?”

“Đúng. Hoàng Hậu và mẹ ta là cùng một tông. Trong gia tộc tình cảm các nàng rất tốt.”

Nhất thời Lam Yên cũng không biết hỏi gì thêm nữa, phòng rơi vào yên tĩnh. Quân Nhạn Sơ lật thư xem, nàng lại tiếp tục luyện tập. Lần này so với lần trước tốt hơn một chút, khí tức yếu ớt tụ lại đầu ngón tay, giống như một chùm ánh sáng ban mai mờ nhạt.

Ánh nến yếu ớt vụt tắt, chỉ còn sợi khói nhẹ bay lên. Lam Yên sững sỡ, vừa rồi nàng còn chưa ra tay, sao đã tắt rồi. Do gió bên ngoài sao?

Nàng nhìn ra cửa sổ, phát hiện bên ngoài sóng lớn bất thường, thân thuyền bắt đầu nghiêng ngả trái phải.

Nổi gió sao? Nàng bước nhanh về phía cửa sổ, vịn lan can cửa sổ thăm dò xung quanh, sắc trời không có gì dị thường, bầu trời đêm trong vắt điểm xuyết vài ngôi sao.

Thân thuyền đột ngột lắc lư dữ dội, phía dưới thuyền vọng lên âm thanh sột soạt cổ quái. Nàng đi xuống quan sát, phát hiện một cái móng vuốt bằng sắt móc trên vách thuyền cách đó không xa, trong đêm loé lên hàn quang đáng sợ. Dưới móng vuốt căng một sợi xích sắt to rắn chắc, theo xích sắt nhìn xuống, có một chiếc thuyền nhỏ.

Lam Yên nhìn kĩ, đây đâu phải chỉ một chiếc thuyền, phía dưới dày đặc thuyền, trên mặt nước sóng nước phập phồng, số lượng khiến người ta sợ hãi.

Lần này lại là người nào? Nàng nín thở cẩn thận quan sát, người trên thuyền đều quấn khăn trùm đầu, tay cầm đoản đao, đây là hà đạo**?

(**Hà đạo: cướp ở sông, hồ)

Nhưng con thuyền này xuất hành bí mật, bề ngoài đơn giản, sao lại bị hà đạo theo dõi?

Không kịp suy nghĩ nguyên nhân, mấy cái móng vuốt sắt khác lại bay đến, móc vào vách thuyền vững chắc, thân thuyền bởi vậy mà lắc lư, những người này đang dùng móng vuốt sắt để cố định thân thuyền, cho thuyền dừng tại chỗ này. Xích sắt siết chặt, vài tên theo sợi xích leo lên thuyền.

Lam Yên tim đập nhanh, mấy tên hà đạo này số lượng đông đảo, khí thế hùng hổ, được huấn luyện bài bản, nhìn thế nào cũng không giống hà đạo bình thường, ngược lại giống người trong quân ngũ hơn. Bọn họ đêm nay lành ít dữ nhiều.

Không biết từ khi nào, Quân Nhạn Sơ đã đứng bên cạnh nàng, nhìn quang cảnh phía dưới liền biết tình hình. Hắn không có nửa phần sợ hãi, ngược lại thờ ơ nói:” Nghe nói xung quanh Biện Hà trị an cực tốt, đã nhiều năm không có hà đạo.”

Lam Yên quay đầu nhìn hắn, trên thuyền lay động thân hắn lại bất động như núi, lại tiếp tục nói:” Lần này ta hồi kinh là bí mật xuất hành, ngoại trừ thân tín và cha ta, không ai biết Hàn Vương Thế tử ở trên thuyền này.”

Hắn muốn nói cái gì? Lam Yên nhíu mày, trong thời điểm nguy cấp như thế này, hắn sao lại giống người ngoài cuộc, nói với nàng những lời không trước không sau thế này.

Cảnh tượng trước mắt tối sầm, cấp tốc lùi lại phía sau. Lam Yên giống như nặng hơn ngàn cân, nhưng lại mỏng hơn tờ giấy, cả người bị đánh bay đến bên tường, ho ra một ngụm máu tươi.

Đây không phải do thuyền lay động bị ngã, mà do nội lực cường đại gây ra, đến từ nội lực Quân Nhạn Sơ.

Lam Yên bị quăng ngã trên tường, lại vô lực trượt xuống mặt đất, kinh mạch trong cơ thể bị nội khí của hắn chấn động, khí huyết như chảy ngược, bên tai lùng bùng, trước mắt một mảng mờ ảo.

Đây là lần đầu tiên nàng chân chính nhìn thấy Quân Nhạn Sơ ra tay, không ngờ mục tiêu lại là mình.

Hơi thấy rõ hơn một chút, đập vào mắt chính là nam nhân mặc áo khoác bên cửa sổ đứng lạnh lùng nhìn nàng, sát khí kinh người lưu động quanh hắn. Hắn khẽ nhếch môi mỏng:” Ta tin tưởng ngươi, ở trên thuyền thả ngươi tự do, ngươi lại nhân cơ hội tìm đồng bọn tới cứu ngươi?”

Lam Yên rốt cuộc hiểu được dụng ý mấy lời kia của hắn, hắn đang hoài nghi nàng là người gọi hà đạo tới. Ảnh Nha gϊếŧ người sạch sẽ lưu loát, sẽ không khiến người khác chú ý, càng không lạm sát người vô tội, cho nên nhất định không phải Ảnh Nha làm.

Nàng vội vàng mở miệng muốn giải thích, lại phun ra một ngụm máu, cổ họng bị nghẹn lại nói không lên lời.

Nghĩ lại, nàng nên giải thích như thế nào? Nàng không thể nói cho Quân Nhạn Sơ biết chuyện Ảnh Nha, nếu không vạn kiếp bất phục.

Vì thế Lam Yên chỉ cười cười, bên môi một vệt máu tươi, gian nan phun ra một âm thanh khàn khàn :”Không phải ta.”

Qua khe hở của sàn nhà, dưới lầu truyền đến tiếng hét chói tai cùng tiếng khóc, hà đạo đang tàn sát tôi tớ cùng tỳ nữ trong khoang, mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn truyền đến.

Thang gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt, đã có mấy tên hà đạo bước nhanh lên.

Quân Nhạn Sơ làm ngơ mà chăm chú nhìn nàng đang chật vật, tựa hồ đang nghiền ngẫm tính chân thật trong lời nói của nàng.

Lam Yên mặc dù bị thương bởi nội lực của hắn, nhưng phần lớn chỉ có tính uy hϊếp, không gây thương tổn gì đặc biệt nghiêm trọng. Nàng có thể cảm thấy thể lực đang dần khôi phục, vì vậy cả gan nhìn thẳng vào hắn.

Mấy tên đại hán vạm vỡ xông vào, tên cầm đầu cười lạnh:” Hàn Vương Thế tử, ngươi thật tiêu sái, chết cũng muốn làm quỷ phong lưu.”

Quân Nhạn Sơ nhìn Lam Yên không chớp mắt, nhấc chân đi về phía nàng, làm như không thấy mấy tên đại hán vạm vỡ.

Tên vạm vỡ phát hiện mình bị hắn ngó lơ, rất không vui. Giơ đao xông lên phía trước, bất ngờ bị nội lực cực kỳ mạnh mẽ đánh bay lên tường như Lam Yên vừa nãy, điểm khác chính là, hắn bị một kích chết ngay tại chỗ.

Lam Yên cả kinh trợn tròn hai mắt, thân thủ của đại hán kia không thấp, vậy mà ở trước mặt Quân Nhạn Sơ còn yếu hơn giấy.

Mấy tên hà tặc phía sau đều kinh hãi, nhưng bọn chúng chính là không có lựa chọn chạy trốn, đều cầm đao hướng Quân Nhạn Sơ xông tới. Chỉ nghe tiếng gió gào thét, trong phòng lại thêm mấy cỗ thi thể.

Thân ảnh màu đỏ kia tựa như Tu La, khiến Lam Yên nhớ tới hình ảnh Tô Thanh Minh ba năm trước cũng gϊếŧ người như ma. Hiện tại Tu La đã dừng trước mặt nàng, cúi xuống, đem nàng đang không ngừng run rẩy ôm lên.

“Ngươi…!” Lam Yên kinh ngạc nhìn hắn ôm nàng đi về phía cửa sổ, từ sau bờ vai hắn nhìn thấy càng nhiều hà tặc xông vào phòng, giống như không nhìn thấy đống thi thể trên đất, vung đao xông tới, vội vàng hô:”Phía sau!”

Quân Nhạn Sơ không để ý đám người phía sau, vẫn nhìn nàng mỉm cười:”Tiểu Lam, nếu ngươi muốn đi, ta sẽ thả ngươi đi.”

Trong căn phòng chất đầy thi thể, nụ cười của hắn như đoá hoa anh túc nở rộ giữa biển máu, khiến hô hấp Lam Yên chậm lại. Trong khoảng khắc, nàng bị ném ra ngoài, cuồng phong thổi bay xiêm y nàng, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai.

Ngay sau đó, nước sông bốn phương tám hướng bao phủ nàng, Lam Yên không kịp suy tư, liều mạng bơi khỏi mặt nước, cánh tay dùng sức bám lên mép truyền trống, dùng hết sức lực toàn thân, leo lên thuyền ngồi.

Nàng quay đầu nhìn về phía căn phòng kia, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Quân Nhạn Sơ, chỉ thấy vô số hà đạo chen chúc xông lên tầng hai.

Cuối cùng hắn ta vẫn chỉ tin chính mình. Lam Yên bình tĩnh nhìn qua cửa sổ nhỏ tầng hai kia, phảng phất có thể nhìn thấy tàn ảnh đỏ tươi xẹt qua. Hắn vẫn thả mình, sau khi mình chạy trốn vài lần không có kết quả, hắn vẫn lựa chọn buông tay, một mình đối mặt với nhiều hà đạo như vậy.

Có thanh âm hà tặc đột nhiên vang lên:” Có người chạy trốn bằng thuyền!”. Nhất thời, ánh mắt mấy tên hà tặc hướng về phía nàng.

Lam Yên cuống quít gạt đi tóc ướt đang che mắt, giơ mái chèo liều mạng chèo đi.