Chap 15: Cứu giúp

Ánh ban mai mờ nhạt, bầu trời đêm tựa như được nhỏ vào một giọt mực trắng, biến bóng tối thuần tuý thành một màu trắng như bụng cá mập. Sông Biện Hà gợn sóng, không một con thuyền nào qua lại.

Có một dốc cát vàng bên bờ sông, chiếc thuyền cô độc trôi dạt cuối cùng cũng cập bờ, mắc cạn trên cát.

Một cô gái tóc dài buông xoã rơi khỏi thuyền, loạng choạng hai bước ngã xuống bãi đất vàng thưa thớt cỏ cây trước mặt. Váy áo trên người vốn màu đỏ tươi, bị ngâm qua nước sông một đêm khô lại lưu một tầng bùn cát, cả người giống như bị rút xương đứng không nổi.

Lam Yên nằm trên mặt đất, dưới chân thật sự là đất, một đêm bôn ba vất vả như thế nào nàng không muốn hồi tưởng lại, chỉ ngây người nhìn chằm chằm vào một gốc cỏ khô trên mặt đất.

Quân Nhạn Sơ. Trong đầu tê dại, chỉ còn nhớ rỡ cái tên này. Người luyện võ đều biết, cho dù tu vi ở đỉnh cao, cũng không chịu nổi trận chiến kéo dài, lực chiến sẽ theo thời gian chiến đấu kéo dài mà tan rã.

Hắn một mình đối mặt với nhiều hà đạo như vậy, bốn phía đều là nước sông không thể chạy trốn, hiện tại chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Ngày hôm qua cả người ướt đẫm, lại nguyên một đêm gió lạnh không dám dừng lại, Lam Yên giờ phút này cảm thấy lạnh đến phát run, nửa bước khó đi. Nhưng nàng muốn sống, nàng rốt cuộc cũng chạy thoát, nhất định phải sống sót trở lại kinh thành. Đôi chân nặng như chỉ cố lê từng bước.

Đi nửa canh giờ, một túp lều nhỏ ven sông xuất hiện trong tầm mắt. Trong phòng không có người, mạng nhện dày đặc, mặt đất ẩm ướt, có lẽ bị bỏ hoang.

Lam Yên đầu đau như búa bổ, bất chấp mặt đất ẩm ướt lầy lội, ôm gối ngồi xuống đất, thầm nghĩ ngủ một lát.

Từ xa khe khẽ tiếng nói nhỏ cùng sát khí dao động, phá vỡ sương mù trong đầu nàng, Lam Yên trở nên vô cùng thanh tỉnh, khát vọng sinh tồn giúp nàng cảnh giác cao độ, tập trung tinh thần cố gắng lắng nghe.

“Xem dấu chân là đi về phía này.” Một thanh âm xa lạ thô kệch, bước chân cấp tốc mang theo sát khí nồng đậm, còn có tiếng binh khí va chạm leng keng.

Là hà đạo đêm qua. Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, chân tay nặng như chì. Nếu hà đạo còn sống tới đuổi gϊếŧ nàng, điều đó có nghĩa là Quân Nhạn Sơ…Lam Yên không dám nghĩ, dừng suy nghĩ miên man quay lại hiện trạng của mình.

Nếu giờ phút này tuỳ tiện chạy trốn chỉ có một đường chết, cùng hắn liều mạng ngược lại có một đường sống. Nàng ngưng thần vận chân khí, phát giác nội khí còn dư thừa, lưu thông dễ dàng giữa kinh mạch.

Doanh Nguyệt đan với Lam Yên, dược phẩm tư âm cùng thể chất thuần âm của nàng như nắng hạn gặp mưa rào, luôn ở thời khắc sinh tử mang đến cho nàng kinh hỉ.

Tên hà đạo liếc mắt vào túp lều nhỏ, bước chân tiến vào tìm con mồi bên trong. Hắn nhận được lệnh, nói đây là một nữ nhân tu vi còn thấp, một đao có thể lấy mạng nàng ta. Hắn cười đắc ý, bước nhanh vào trong.

Không một bóng người. Tên hà đạo ngẩn ra, đúng lúc này, một thứ ẩm ướt như mãnh xà quấn quanh cổ hắn, dùng sức siết chặt về phía sau, thanh đao trong tay hắn rơi xuống đất, liều mạng muốn xé rách trói buộc trên cổ. Thứ kia lại cành quấn chặt, vừa ướt vừa nặng, cuối cùng siết đến hốc mắt hắn muốn nứt ra, đầu lưỡi phun ra, hai tay vô lực rũ xuống.

Lam Yên từ trên trần nhà xoay người nhảy xuống, chậm rãi buông dải lụa ra, người nọ liền mềm nhũn té trên mặt đất tắt thở, giống một đống thịt thối rữa. Cánh tay nàng không ngừng run rẩy, không biết là do dùng sức quá độ hay do quá mức căng thẳng, nhất thời không thể động đậy.

Mới vừa rồi chỉ cần hắn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, người chết sẽ là nàng. Lam Yên thở hổn hển, tim đập nhanh. Đây cũng là lần đầu tiên nàng đoạt mạng người khác.

Miễn cưỡng cùng thi thể này nghỉ ngơi hồi sức một lúc, Lam Yên đứng dậy bắt đầu hành trình chạy trốn.

Đi không biết mấy dặm trong vùng đất vàng mênh mông, cuối cùng cũng thấy một con đường lớn.

Lam Yên đang cực kì mệt mỏi sinh ra một phần hi vọng. Đây là một con đường thương mại. Trên thương đạo thường có đội thương mã đi qua, nếu có thể cầu cứu được một đội, nhờ họ tiện đường mang mình đến toà thành gần nhất thì quá tốt.

Giờ phút này nàng chỉ muốn sống sót trở lại kinh thành, mặc kệ phải trả cái giá gì. Dù người của thương đội có ý đồ bất chính với nàng, chỉ cần có thể dẫn nàng về thành còn lại nàng không quan tâm.

Trong thành thường đều có quân Ảnh Nha, đến lúc đó nàng gọi Linh Thước truyền tin là được. Nghĩ vậy, Lam Yên như được tiếp thêm khí lực, bước nhanh hơn.

Mạnh mẽ lấy lại tinh thần đi dọc theo thương đạo không xa, quả nhiên có tiếng vó ngựa từ xa vọng tới, hướng này mà đến.

Rốt cuộc cũng có người đến, trên thương lộ chắc là thương đội. Lam Yên nghe thấy âm thanh vô cùng kinh hỉ, vội dừng bước xoay người, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ.

Đang muốn vẫy tay, không nghĩ người chưa tới nhưng đã thấy sát khí. Một trận nội lực phá không tới, đánh thẳng vào trước ngực nàng. Lam Yên vốn đã hết lực, đứng không vững, lảo đảo quỳ rạp xuống cát.

Lại là một người đến lấy mạng nàng. Sự tuyệt vọng kéo đến như sóng thần, nhấn chìm nàng trong đó, tâm như chết thành tro bụi.

Cũng may người tấn công tu vi không cao, lực đạo như gió nhẹ, không thể lấy mạng nàng. Nhưng Lam Yên đã đứng không nổi, miễn cưỡng ngẩng đầu, đập vào mắt là một tên hà đạo khác, tay cầm thiết đao, đang nhìn nàng đánh giá, cười đùa nói:”Chậc chậc, cô bé à, thật đáng tiếc.”

Lam Yên trong lòng biết trốn không thoát, nàng hiện tại như cá nằm trên thớt, mặc người chặt chém. Nhưng đầu óc nàng đang cố xoay chuyển, khổ sở suy tư bọn hà đạo rốt cuộc là ai, dám chặn thuyền Hàn Vương Thế tử, còn lì lợm đuổi theo nàng gϊếŧ người diệt khẩu.

Nàng mở miệng, hơi thở mong manh, giọng nói vốn dịu dàng giờ khàn khàn như nữ quỷ:”Các ngươi là ai?”

Hà đạo cười lạnh, không trả lời, giơ đao lên. Lam Yên cắn răng nhắm mắt lại, chỉ mong hắn hạ đao lưu loát, một đao lấy mạng nàng.

Nhưng đau đớn như trong dự liệu không thấy đâu, ngã xuống lại là thân hình hà đạo cường tráng, cổ cơ hồ bị xé rách, quỷ dị chính là máu đông lại chỗ miệng vết thương, không chảy ra nửa phần. Khuôn mặt hắn dữ tợn đáng sợ, hốc mắt trợn tròn, hiển nhiên là chết không nhắm mắt.

Lam Yên nhất thời ngây dại, đã xảy ra chuyện gì?

Vừa rồi nàng không nghe thấy cái gì, hà đạo cứ thế mà chết. Thậm chí một tia khí tức nàng cũng không cảm nhận được, người này nhất định là một tuyệt đỉnh cao thủ.

Lam Yên nhìn thi thể gần trong gang tấc, trên người mỗi một gân cốt đều mềm nhũn, nàng không nhúc nhích nổi, nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh. Bọ ngược bắt ve, hoàng tước ở phía sau, cao thủ không ra tay thêm, vậy chắc là muốn cứu nàng. Nàng vẫn chưa chết, vẫn còn hi vọng sống sót.

Một đôi giày da đen xuất hiện trong tầm mắt, đi qua bờ cát nhưng gót chân lại không dính một hát cát, chậm rãi bước tới, cho đến trước mặt Lam Yên thì dừng lại.

Nàng giật mình, khó khăn ngẩng đầu nhìn lên, đầu tiên lọt vào mắt là áo choàng màu xanh, thắt lưng quấn đai bạc, tay áo bó chỉ bạc. Nhìn tiếp lên là đôi môi mỏng, sống mũi cao thẳng, ngũ quan tuấn tú góc cạnh rõ ràng, tóc đen buộc gọn cài trâm xanh, đặc biệt nam tử có một đôi mắt phượng cực kì xinh đẹp, dưới ánh sáng mặt trời phản xạ lại vài tia lạnh lẽo, khi nhìn thấy gương mặt nàng lướt qua một tia kinh ngạc.

Đôi mắt xám này…Nàng biết, nam tử này là…Trong đầu lục lọi tìm kiếm, cuối cùng nàng cũng nhớ ra, là Yến Vương, Khúc Nghiêu Phong.

Cuối cùng thần kinh căng thẳng cũng được thả lỏng, nàng nặng nề ngã xuống.

Yến Vương, đệ đệ nhỏ tuổi nhất của Hoàng Thượng, mặc dù thuộc thế hệ đời trước, nhưng tuổi so với trưởng huynh Vân Đại của nàng chỉ lớn hơn hai tuổi. Từ nhỏ đã am hiểu võ nghệ, mười lăm tuổi theo quân đội bắc thượng Khiết Đan tác chiến ở tiền tuyến, mười chín tuổi đã là Tử Thần trên chiến trường, làm kẻ địch nghe tên đều sợ mất mật. Bởi vì hắn không màng danh lợi, tác chiến dũng mãnh, xuất chinh tất thắng, là một trong những thân vương Hoàng Thượng tín nhiệm nhất.

Lam Yên biết hắn, bởi Võ Quốc Công và Nghiêu Phong quen nhau trên chiến trường. Khi còn nhỏ thường thấy hắn đến phủ truyền thụ võ nghệ cho ca ca mình, cũng là số ít người biết Ảnh Nha tồn tại. Tại thời khắc sinh tử này gặp lại cố nhân ra tay cứu giúp, có lẽ mạng nàng chưa đến số tuyệt.

Khi tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn, ngồi trên yên ngựa da xóc nảy lắc lư. Cảm giác khó chịu trên người đỡ hơn rất nhiều, đầu cũng không đau như vậy nữa. Giật mình, Lam Yên mới phát giác mình đang nằm trong ngực Nghiêu Phong, hắn ngồi trên yên ngựa, cánh tay ôm quanh thân nàng, hai tay cầm dây cương, vững vàng khống chế tuấn mã.

“Uống nước đi.” Nghiêu Phong giọng nói bình tĩnh, tiện tay gỡ xuống túi nước đưa cho nàng.

Lam Yên trong đầu một mảnh hỗn độn, mờ mịt cầm lấy túi nước vặn ra. Nước pha lẫn mùi da thuộc không dễ uống, lại lạnh lẽo tỉnh táo, giúp nàng ý thức được tình huống hiện tại, lau miệng nói:”Đa tạ Yến Vương cứu giúp.”

“Ừ.” Nghiêu Phong nhận lại túi nước, thuận miệng hỏi:”Sao ngươi lại ở đây? Thực hiện nhiệm vụ?”

Yến Vương biết sự tồn tại của Ảnh Nha, nàng cũng không thèm bịa đặt nữa, lập tức nói:”Đêm qua gặp phải hà đạo cướp bóc, ta trốn thoát.”

Nghiêu Phong nảy sinh hứng thú:” Sáng nay ta nghe nói trên sông Biện Hà có hà đạo cướp bóc, chết không ít người, ngươi như vậy lại có năng lực trốn thoát. Vậy tại sao ngươi bị bọn chúng truy sát?”

Lam Yên lắc đầu:” Ta không biết, mấy tên hà đạo đuổi theo ta đến tận đây, muốn gϊếŧ người diệt khẩu.”

Nghiêu Phong không truy vấn nữa, chỉ gật đầu, cầm dây cương đi về phía Hoài Châu.

Hoài Châu là một toà thành không lớn, cũng may đối diện sông là Lạc Châu, bầu không khí lúc nào cũng an nhàn thoải mái. Trong thành vật tư dư thừa, bá tánh cơm no áo ấm, đầu đường cuối ngõ rực rỡ pháo hoa.

Trong khách điếm gần cửa thành, Lam Yên ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc trước lúc chạy trốn nàng sốt cao, cũng may đã có đại phu khám cùng dùng nội lực áp chế, hiện tại nhiệt độ cơ thể đã gần trở lại bình thường.

Nàng đầu óc thanh tỉnh một chút, bắt đầu nghĩ lại đủ mọi biến cố lúc trước. Quân Nhạn Sơ không biết thế nào, nàng luôn cảm thấy người này không dễ dàng chết như vậy, trong lòng không quá lo lắng. Nhưng bọn hà tặc chắc chắn biết thân phận Quân Nhạn Sơ, hơn nữa còn phải gϊếŧ nàng diệt khẩu, sau lưng nhất định có người sai khiến.

Tiếng gõ cửa vang lên, là Nghiêu Phong tiện đường mang theo một ít bánh hấp.

Lam Yên từ đêm qua đến giờ chưa ăn gì, liền không khách khí cầm lấy một cái, chậm rãi cắn nuốt, hỏi:”Yến Vương Điện hạ sao lại ở Hoài Châu? Không phải ở U Châu sao?”

Nghiêu Phong hạ thấp giọng nói:”Hoàng Thượng mật chiếu, lệnh cho ta lập tức hồi Kinh hộ giá.”

“Tại sao?” Lam Yên có chút kinh ngạc. Nhờ thanh danh Yến Vương trấn áp biên ải, Khiết Đan mới không dám làm loạn, điều Yến Vương hồi kinh là một hành động thập phần nguy hiểm.

“Hiền Vương đã hành động. Hoàng Thượng lo lắng hắn muốn bức vua thoái vị.”