Chap 16: Truy đuổi

Lam Yên nhíu mày, đầu tiên là người của Dự Vương can dự việc Hiền Vương, giờ Hiền Vương lại có động thái, ý đồ của hai người họ quá rõ ràng. Nàng không rõ Hoàng Thượng đang suy tính điều gì, Đông Cung đã bỏ trống ba năm, hiện tại tình thế căng thẳng như thế, cũng chưa lập thái tử.

Hai người tuỳ ý tán gẫu vài câu, Lam Yên vốn chỉ gặp Nghiêu Phong vài lần ở phủ Võ Quốc Công, cũng không quá thân quen. Bây giờ tán gẫu vài câu mới phát hiện hắn không chỉ nói chuyện ngắn gọn, mà thật sự như lời đồn, thờ ơ với chuyện chính sự.

Lam Yên còn chú ý tới một điểm, đó là Nghiêu Phong cơ hồ không cười. Cùng với kiểu lạnh lùng của Tô Thanh Minh không giống, đây là kiểu không màng thế sự.

Ăn hết bánh hấp, sắc trời bên ngoài cũng đã tối.

Đề tài giữa hai người đều do Lam Yên chủ động khơi mào, hiện nàng không nghĩ ra để tài gì, người này liền coi nàng như không tồn tại, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không nói gì.

Lam Yên có chút buồn bực, hắn không trở về phòng cũng không nói lời nào, thực làm nàng khó xử. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng tìm ra một đề tài:”’Điện hạ, tên hà đạo sáng nay là do người gϊếŧ sao?”

Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức hối hận, nghĩ thà không hỏi còn hơn.

Nghiêu Phong ngược lại rất nghiêm túc trả lời:”Đúng vậy. Lúc ấy ta cảm nhận được khí tức của ngươi, hơn nữa còn sắp chết, cho nên cố ý tới xem. Tên hà đạo đó tu vi tầm thường, hạ hắn không tốn chút sức gì.”

Đây là câu nói dài nhất hôm nay của hắn, Lam Yên nghe vừa kinh ngạc vừa bội phục:”Lúc ấy sao người biết là ta?”

“Ta ở phủ Võ Quốc Công từng gặp ngươi.” Hắn bình đạm nói.

“Điện hạ quả thật đệ nhất cao thủ triều ta.” Lam Yên khó tin nói.

Nghiêu Phong không phản ứng gì với danh xưng như vậy, đạm bạc nói:” Ngươi hãy nắm tay thành quyền.”

Lam Yên nghe lời làm theo, đem năm ngón tay nắm chặt lại thành quyền đưa đến trước mặt hắn.

Chỉ thấy ngón tay thon dài của Nghiêu Phong không dùng chút sức nào đã dễ dàng bẻ ngón tay nàng ra, làm nàng không khỏi mở to hai mắt, kinh ngạc nói:” Sao người làm được vậy?”

Nghiêu Phong không nói gì, ngược lại vươn tay đã nắm thành quyền về phía Lam Yên.

Nàng dùng đủ khí lực, nhưng thế nào cũng không mở ra được. Tay hắn rắn chắc, đường cong rõ ràng, hơn nữa chỉ nắm tay thành quyền mà thôi, không dùng nửa phần nội lực, lại khiến nàng gặp khó khăn.

Lam Yên thử nửa ngày, rốt cuộc từ bỏ, nhìn hắn hỏi ý.

Hắn mở rộng năm ngón tay, tay cầm tay dạy nàng. Làm cách nào để tìm điểm yếu giữa các ngón tay, sau đó chỉ cần dùng chút lực cạy ra như đòn bẩy. Lam Yên học theo chỉ dạy của hắn, thật sự mở được ngón tay hắn một chút, nhưng cũng đủ làm nàng tươi cười.

“Lam Nhi.” Nghiêu Phong gọi nàng giống cách các ca ca hay gọi nàng, nhưng không hề tình cảm, giống như gọi người qua đường. Hắn thu tay về, nói:” Không phải chuyện gì cũng có thể dựa vào tu vi.”

Rời khỏi Hoài Châu, Lam Yên thay bộ xiêm y mới, cả người đẹp như phát sáng. Bởi vì quá mức bắt mắt, lại không được đội mũ che mặt, đành cẩn thận đi theo bên cạnh Nghiêu Phong.

Tuấn mã hí vang giơ vó trước lên, hắn kẹp chặt bụng ngựa giữ dây cương, hai người cùng cưỡi một con ngựa, ngược hướng mặt trời mọc hướng Lạc Châu mà đi.

Lam Yên lần đầu cưỡi ngựa chung cùng nam nhân khác, tuy tình thế bắt buộc, nhưng thân thể hắn gần gũi không khỏi khiến nàng mặt đỏ tai hồng. Nhưng Nghiêu Phong hô hấp đều đều, thập phần bình tĩnh, làm nàng càng thêm tự thẹn.

Cưỡi trên lưng ngựa xóc nảy một ngày, đến khi mặt trời sắp lặn, hai người mới xuống ngựa nghỉ tạm, lấy lương khô lấp đầy bụng đói. Từ xa, ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua những khe cồn cát, in bóng trên nền cát.

Lam Yên đã quen với vị nước trong túi da thuộc, vừa định lấy túi ra uống giải khát, Nghiêu Phong lại ngăn lại, nhét vào tay nàng một túi da thuộc khác:”Uống cái này đi!”

Nàng nửa tin nửa ngờ mở ra nhấp thử một ngụm, mùi rượu nồng đậm cay cay xộc vào mũi, nàng sặc ho vài tiếng, nhíu mày nói :”Là rượu!?”

“Cơ thể ngươi âm khí quá nặng, uống chút rượu cho ấm.” Nghiêu Phong cau mày nhìn nàng:”Hôm qua âm khí trên người ngươi còn không nặng như vậy.”

Lam Yên vẫn giấu chuyện Doanh Nguyệt đan, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ rượu. Việc này càng ít người biết càng tốt, nàng không muốn phát sinh chuyện khác.

Siết chặt miệng túi da muốn trả hắn, lại thấy Nghêu Phong không nhúc nhích lắng nghe tiếng vang xung quanh, lập tức đứng dậy đi đến bên ngựa, một tay tháo bội kiếm xuống một tay vỗ nhẹ vào má ngựa. Tuấn mã như có linh tính, giương bốn vó chậm rãi chạy xa.

Chung quanh lặng im, Lam Yên ngẩng đầu nhìn một vòng, mới phát hiện có gì đó không đúng.

Xa xa trên sườn núi hiện ra đường cong không tự nhiên, phía trên có người đứng, rất nhiều người, đều mặc hắc y, giống như đám quạ đen đanh nhìn xuống bọn họ. Nhưng không phải Ảnh Nha, Ảnh Nha trước giờ hành động theo nhóm nhỏ, sẽ không huy động nhiều ngươi như vậy.

Lam Yên sợ hãi lui về phía sau vài bước, sát khí phô thiên cái địa giống như bão cát ập đến. Xa xa trên sườn núi đã không thấy bóng người, đám người như đã hoà làm một với bóng đêm. Mục tiêu của bọn chúng là mình và Nghiêu Phong.

Thấy Nghiêu Phong đứng yên tại chỗ, không hề có ý định chạy trốn, Lam Yên cảm thấy giờ phút này sắc mặt mình chắc thập phần khó coi. Hắn muốn đấu với nhiều người như vậy? Dù cho là Yến Vương, đấu với nhiều người như vậy cũng khó đại thắng.

Kẻ địch còn chưa hiện hình, ám khí đã đến trước, một viên Phi Hoàn thạch từ trong bóng đêm bén nhọn bay tới, bị Nghiêu Phong dùng vỏ kiếm đánh bật, keng một tiếng rơi xuống đất. Bội kiếm của hắn xuất phát từ nghệ nhân nổi tiếng, gọi là Dao Quang, lưỡi kiếm thon dài nửa trong suốt, dưới ánh trăng phát ra hào quang u lam lạnh lẽo, không giống kiếm thường.

Trong bóng tối, Lam Yên thấy rõ đường bay của ám khí, là nhằm vào nàng. Người có thể ném Phi Hoàn Thạch tu vi không thấp, ít nhất không kém hơn mấy tên thích khách ở Dương Châu mấy ngày trước.

Lại nhằm vào nàng. Lam Yên khẽ thở dài, chưa khi nào nàng bị người khác truy sát như vậy.

“Đứng im tại chỗ đừng nhúc nhích.” Nghiêu Phong thấp giọng ra lệnh, “Bọn chúng ở phía đông, ngươi chú ý đề phòng ám khí.”

Lam Yên nghe lời, đứng tại chỗ không nhúc nhích, chăm chú nhìn chằm chằm một mảnh bóng đêm phía đông.

Mấy tên hắc y đạp cát vàng lao nhanh tới, tất cả khinh công đều tốt, bước chân vững chắc, làm người ta khó nghe ra âm thanh mà đoán ra vị trí.

Lam Yên mơ hồ cảm nhận có người đang đến gần, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Những người này được huấn luyện khác hẳn đám hà đạo, giống thân vệ tinh nhuệ. Đám người này tuy tu vi đều không bằng Yến vương, nhưng nếu phối hợp chặt chẽ, uy lực khó lường. Nàng càng sợ hãi hơn.

Nghiêu Phong không hề sợ hãi, Lam Yên thậm chí còn thấy trên mặt hắn lộ một tia ý cười. Hắn nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận bước chân trên cát.

Đột nhiên hắn mở mắt xám, Dao Quang kiếm lạnh lẽo rút ra khỏi vỏ, dưới màn đêm đảo ngang một đường bạch quang chói mắt. Cách đó không xa vang lên tiếng kêu thảm thiết, hai thi thể mặc hắc y toàn thân đầy máu dọc theo sườn núi cát lăn tới.

Hết thảy xảy ra chỉ trong chớp nhoáng, lúc trước thấy cảnh đánh nhau đặc sắc, Lam Yên sẽ tán thưởng một tiếng “mạnh quá”. Trước mắt cảnh tượng thật ngoạn ngục, Lam Yên bị chấn động không thể nói gì, đáy mắt chỉ còn kiếm quang sắc bén vừa rồi.

Đám người này đều là tử sĩ giống hà đạo, sẽ không vì cái chết của đồng bọn mà lùi bước. Lại mấy đợt hắc y lén tới gần, Nghiêu Phong đứng tại chỗ bất động, chỉ thấy hắn nhẹ phất tay áo màu xanh, Dao Quang Kiếm sắc bén, phản chiếu bóng trăng tròn thanh lãnh, dưới ảnh trăng có vẻ lãnh khốc khát máu.

Xa xa một người ngược gió cát, trong mắt phản chiếu bóng dáng Nghiêu Phong, chỉ chỉ Lam Yên đang căng thẳng phía sau hắn, ra hiệu. Đám người xung quanh lập tức lĩnh mệnh, không tuỳ tiện xông lên mà đổi thành tấn công từ xa.

Ám khí từ bóng đêm đánh tới dày đặc như mưa rào, ngoài Phi Hoàn thạch lúc trước còn xen lẫn các ám khi khác. Lam Yên né tránh khó khăn, nàng muốn tập trung phân biệt các loại ám khí, lại tránh né không kịp bị đánh trúng bả vai.

Đau đớn trong khoảng khắc làm đầu óc nàng trống rỗng, khom người che lại bả vai. Lại có mấy ám khí đánh trúng người nàng, nhất thời không phân biệt được trúng vào đâu. Bên tai chỉ nghe tiếng ong ong, cái gì cũng không nghe thấy nữa.

Mà Nghiêu Phong lại không rảnh bận tâm đến nàng, dựa vào phương hướng ám khí đánh tới phán đoán vị trí kẻ địch, vẽ ra mấy đạo kiếm khí. Bạch quang như trăng lưỡi liềm, thế công ám khi lập tức yếu bớt.

Lam Yên đau muốn chết, nhưng nàng phát hiện vết thương không đổ máu. Không còn ám khí đánh về phía nàng. Nàng liều mạng hô hấp không khí, lưu chuyển nội khí toàn thân, lưu thông kinh mạch.

Bả vai đã tê rần, nàng cắn chặt răng nắm lấy ám khí trên vai, phát hiện là một quả tiêu đuôi én bọc vải. Lại phát hiện ám khí kẻ địch không đánh vào chỗ nào yếu hại, đối phương dường như không muốn gϊếŧ nàng.

Những người này và bọn hà đạo không có chung mục đích?

Xa xa trong bóng tối, ánh trăng phác hoạ một bóng người, hắn càng đến gần càng nhìn rõ đường nét.

Đó là một người bịt mặt bằng vải đen, nội kình trên người không chút giấu giếm bộc phát ra, khiến cát vàng dưới chân bay tán loạn, tạo thành một trận bão cát. Mặc dù cách lớp bịt mặt, Lam Yên vẫn cảm nhận được ánh mắt nghiêm nghị của hắn đang tuỳ ý đánh giá nàng.

Nghiêu Phong không liếc nhìn Lam Yên một cái, vẫn nhìn chằm chằm kẻ mặc đồ đen kia. Vạt áo màu xanh tung bay dưới cuồng phong đối phương tạo ra, hắn nhẹ nhàng nhấc mũi kiếm Dao Quang lên, làm thế phòng thủ.

“Không hổ là Yến Vương điện hạ, hôm nay gặp trận chiến này, là may mắn ba đời.” Người nọ phát ra âm thanh khàn khàn quái dị sau lớp bịt mặt đen, âm dương quái khí nói.

Nghiêu Phong nở nụ cười, đây là lần đầu tiên Lam Yên thấy hắn cười, lại có thập phần khát máu doạ người. Đôi mắt phượng híp lại, nghiễm nhiên là đang cao hứng tàn sát, có chút hứng thú mà khıêυ khí©h nói:” Dao Quang còn chưa uống máu, các ngươi liền tước vũ khí đầu hàng, thật đáng tiếc.”

“Chúng ta không có ý làm tổn thương Điện hạ, chỉ muốn nữ nhân phía sau ngươi.” Người nọ cũng có chút không vui, nâng cầm chỉ phía Lam Yên.

Sau lưng Lam Yên ớn lạnh.

Nghiêu Phong không giảm ý cười, âm trầm mà tàn khốc:”Ngươi đừng có mộng tưởng.”

Hắn y nhân không nói, đôi bên lại giao chiến, Lam Yên cũng không biết lấy từ đâu ra can đảm, run rẩy lớn tiếng hô:” Dừng lại! Các ngươi không thể mang ta đi! Ta…Ta là Dự Vương Vương phi!”

Thật ra lời này nàng đã suy nghĩ kĩ lưỡng. Đối phương không muốn lấy mạng nàng, hẳn là muốn nàng làm chuyện gì. Hơn nữa đối phương lại biết Yên Vương, nàng đánh cược thế lực phía sau có thể là Hàn Vương, có thể Hiền Vương, hoặc là một thế lực đang ngo ngoe rục rịch khác, không có khả năng là Dự Vương chính khí lẫm liệt.

Nghiêu Phong quay mặt ghé mắt nhìn nàng, ánh mắt kì dị. Mà hắc y nhân quả thật nghiêm túc, hoài nghi nói:” Dự Vương điện hạ cưới Vương Phi khi nào?”

“Hoàng Thượng đã hạ chiếu, hứa đem ta gả cho Dự Vương.” Lam Yên ngữ khí ngạo nghễ, ra vẻ không tức giận mà tự uy:”Chẳng qua chiếu lệnh vẫn còn ở Trung Thư tỉnh, nếu ngươi muốn dẫn ta đi, đừng trách Dự Vương tiêu diệt chủ tủ ngươi!”