Chương 5: Cộng gối đi vào giấc ngủ

“Mấy món ăn này đều là thϊếp từ sáng sớm cho vận chuyển từ trong thành tới, bảo phòng bếp chuẩn bị sớm, hiện tại lại biến thành như vậy…” Bạch Lộ mở miệng trước, một tay giả vờ che chở cho tỳ nữ của mình, một bên khóc lóc uỷ khất nói:” Nhạn sơ, phải làm sao bây giờ?”

Quân Nhạn Sơ hai tay chắp sau lưng, dáng người cao cao, nghiêng đầu mỉm cười nói:”Theo nàng thấy thì sao?”

“Thϊếp nhìn nàng ta tay chân lóng ngóng, làm sao hầu hạ Nhạn Sơ, không bằng phạt gậy một trận rồi đuổi ra khỏi phủ.”

Đuổi ra khỏi phủ thực ra lại đúng ý Lam Yên, thế thì chịu phạt gậy có sao. Nàng quỳ trên đất nghĩ như vậy, trên đỉnh đầu lại chậm chạm không truyền đến tiếng tuyên phạt. Chủ tở Bạch Lộ hai người vẻ mặt có vài phần đắc ý, khẩn trương nhìn hắn.

Trong lòng Lam Yên bắt đầu có dự cảm không lành. Quân Nhạn Sơ không thuận theo ý Bạch Lộ, vậy hắn đang suy nghĩ gì?

“Chủ tử.” Phương Phỉ đúng lúc xuất hiện, mặt mày cung thuận hành lễ, nói:”Phòng bếp đang nấu lại rồi, không bằng ngài về Vấn Thuý Các trước, để tỳ dẫn Lan cô nương xuống giáo huấn.”

“Được.” Quân Nhạn Sơ trầm giọng đáp ứng. Lam Yên không tin được ngẩng đầu nhìn hắn, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Một câu này đến cổ họng đã bị nàng nuốt về.

Nàng đối diện đôi mắt giống như biển sâu kia, hiện trong biển sau vài tia sáng, thế nhưng khiến nàng mơ hồ nhìn rõ quang cảnh trong đó. Chỉ là đang cẩn thận phỏng đoán, liền bị Phương Phỉ kéo đi.

Một đường đi trên hành lang dài không yên lòng, ánh mắt Quân Nhạn Sơ vừa rồi nửa uy hϊếp nửa thỉnh cầu, Lam Yên cảm thấy hắn tựa hồ có chuyện gì muốn nhờ nàng.

Ngẩng đầu nhìn lên, đã đến phòng ngủ của hắn, trước cửa căn phòng lầu hai Thính Trúc Lâu. Hiện tại trời đã muộn, thị vệ đều đã thay ca, hẳn không có cơ hội chạy trốn. Lam Yên nghĩ như vậy, tinh thần sa sút.

“Có đói bụng không?“ Phương Phỉ thấy nàng thần sắc u ám, cho rằng nàng lo lắng bị trách phạt, liền sửa vẻ mặt nghiêm khắc vừa rồi, ôn nhu nói.

Lam Yên phục hồi tinh thần, tìm kiếm trong l*иg ngực, vừa rồi hai cái bánh bao hấp trong lúc hỗn loạn cũng không cánh mà bay, chỉ có thể thành thật gật đầu:” Đói. Phương Phỉ muốn trách phạt ta sao?”

Phương Phỉ không khỏi lộ ra vẻ mặt buồn cười, khoé mắt cũng ôn hoà giãn ra, nàng không biết lấy từ đâu ra một cái bánh nướng nhân thịt, đưa cho Lam Yên nói:”Vừa mới vào phòng bếp thấy còn một cái bánh nướng, nghĩ ngươi chắc cũng chưa ăn gì, đặc biệt cầm một cái cho ngươi.”

Lam Yên thụ sủng nhược kinh tiếp nhận, lại nghe bà nói:”Nếu chủ tử đã bảo ta mang ngươi đi, hắn sẽ không trách phạt ngươi. Ngươi yên tâm.”

“ Vậy chỗ Vấn Thuý Các làm sao bây giờ?”

Phương Phỉ không trực tiếp trả lời nàng, chỉ vòng quanh, cười giải thích:”Chủ tử ở đây chỉ là tiểu chủ tử, là trưởng tử của mệnh quan triều đình. Trong kinh thành có quá nhiều quan viên tới cửa nịnh nọt, hơn một năm trước chủ tử đã chuyển tới Dương Châu cho thanh tĩnh. Chủ tử Vấn Thuý Các là thiên kim của một đại quan, mấy ngày trước Kinh Thành truyền đến gia tín**, nói có nữ nhi nhà bằng hữu muốn đến Giang Nam chơi, ở trong dinh thự tiểu chủ tử một khoảng thời gian. Bởi là mệnh lệnh gia phụ, chủ tử chỉ có thể nghe theo, thu dọn Vấn Thuý Các cho nàng ta ở lại.

(**gia tín: thư của gia đình)

Thì ra Bạch Lộ cũng không thân quen Quân Nhạn Sơ. Lam Yên nhớ tới ánh mắt nóng bỏng của nàng ta, rõ ràng là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, lĩnh ngộ nói:”Khó trách chủ tử đối với nàng ta lễ đãi có thừa.”

“Phụ thân chủ tử dù sao cũng muốn hắn cưới dâu nhanh một chút, huống chi Bạch Lộ đối với hắn cũng một mảnh si tâm.” Phương Phỉ hạ thấp giọng nói, “Bất quá nàng ta quá được nuông chiều, hơn một tháng tới nháo ra không ít chuyện lớn nhỏ, đem tỳ nữ bên cạnh chủ tử đều đem đi, sau đó tìm cớ trách phạt một trận, rồi đuổi ra khỏi phủ. Hiện tại trong dinh thự này, ngoài tỳ nữ nàng ta mang đến, chỉ còn hai nữ tử là ta và ngươi. Mặt khác nàng ta còn mang thêm bao nhiêu thị vệ tôi tớ, Vấn Thuý Các từ trên xuống dưới đều bị nhét đầy.”

Lam Yên nhớ tời trước kia cùng Tô Thanh Minh đi điều tra một quan dinh, từ trong áp giải ra người hầu tỳ nữ so với quân đội đến vây bắt còn nhiều hơn, nàng không nhịn được cười cười nói:”Chủ tử là muốn thành thân với nàng ta?”

“Cái này phải xem ý tứ của phụ thân chủ tử.” Phương Phỉ hiền lành vỗ vỗ bả vai gầy của nàng, nói:” Ta đi trước, ngươi ở chỗ này chờ chủ tử về.” Dứt lời, lại an ủi cười cười với nàng, bảo nàng không cần lo lắng, bóng dáng liền biến mất sau góc cầu thang.

Lột ra giấy dầu bánh nướng trong tay, nhân lúc bánh còn nóng cắn xuống lớp vỏ bánh mềm mại, hương thơm lan toả trong miệng, thể xác và tinh thần đều cực thoả mãn.

Nghe tiếng bước chân Phương Phỉ đi xa, Lam Yên nhanh chóng đứng dậy, tập trung quan sát hành lang phía dưới.

Thị vệ đang tuần tra xung quanh, đêm xuống chính là thời điểm cảnh giác nhất, nàng lại võ công kém cỏi, ai cũng không đánh lại, chỉ có thể chờ cơ hội hành động.

Chưa cắn được hai miếng bánh nướng, Quân Nhạn Sơ đã trở về. Vừa vào mắt chính là cảnh Lam Yên cuống quít gói bánh nhét vào l*иg ngực, không khỏi gợi lên ý cười, đẩy cửa ra nói :” Vào đi.”

Tiểu nhân mềm mại kia ngoan ngoãn đi theo, đây là lần đầu tiên nàng vào phòng ngủ Quân Nhạn Sơ, đồ đạc bày biện đơn giản không nhiều, dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp. Bên tay trái là một chiếc giường lớn bằng gỗ lim chạm trổ, màn lụa trắng được buộc gọn, lộ ra bên trong ga đệm thuê hoa tinh tế.

Lư hương hình tỳ hưu bằng đồng ở một góc phòng, toả ra hương trầm hương thanh tịnh. Quân Nhạn Sơ tiện tay cởϊ áσ khoác lông ngoài treo lên mắc áo, ngồi trên ghế lụa vàng, duỗi tay gỡ trâm ngọc, tóc mực như mây rơi xuống.

Hắn vẫy tay gọi Lam Yên tới, Lam Yên do dự đi tới. Ngoài dự liệu, ngón tay dài của hắn khẽ vuốt ve má nàng, lau sạch cặn bánh dính trên mặt nàng.

Lam Yên hơi mở to mắt, hắn đối với mình…

“Bánh nướng lấy ở đâu vậy?” Hắn cười như không cười hỏi.

“Không, không có.” Lam Yên chột dạ rời đi ánh mắt.

Quân Nhạn Sơ lấy khăn lụa lau tay, cũng không truy cứu, nói chính sự:” Vừa rồi Bạch Lộ không ngừng làm loạn, nhất định bảo ta phải trừng phạt ngươi. Nàng ta đã quen tuỳ hứng, ta cũng không thể làm gì nàng ta. Lan Ngôn, ngươi đã sẵn sàng chưa?”

Lam Yên rất chậm, rất chậm nuốt xuống chút thức ăn cuối cùng trong miệng, bình tĩnh nhìn hắn. Hắn sẽ tự trừng phạt mình? Nhưng khí tức trên người hắn sạch sẽ sáng ngời, hoàn toàn không giống bộ dáng muốn trừng phạt nàng, cho nên nàng một chút cũng không e ngại.

“Tối nay qua đêm ở đây, được không?” Quân Nhạn Sơ lại nói ra những lời ngoài dự liệu.

Trong phòng nhất thời yên lặng, chỉ có hương thơm âm thầm lưu động trong không khí. Sau khi xác nhận hắn thật sự không nói đùa, Lam Yên loáng thoáng đoán được dụng ý của hắn, chần chừ hỏi:”Ngài có phải muốn lợi dụng ta…” Muốn lợi dụng ta đuổi Bạch Lộ đi?

“Bạch Lộ ở chỗ này đã hơn một tháng, hoàn toàn không có ý định trở về, ta muốn mượn ngươi mời nàng ta rời đi.” Quân Nhạn Sơ cũng không giấu giếm, đúng sự thật nói, ”Buổi tối ta sẽ không làm gì, ngươi cứ yên tâm.”

Quả nhiên, trách không được hắn vì mình nhiều lần từ chối ý của Bạch Lộ cô nương. Chỉ là qua đêm với nhau… Lam Yên lộ vẻ khó xử, cũng không phải nàng quan tâm đến danh dự gì, chỉ là cái này chẳng khác gì cả ngày ở với Quân Nhạn Sơ, làm sao có cơ hội chạy trốn, do dự một lúc lâu, nàng nói:” Vậy phải mất mấy ngày?”

“Bạch Lộ tính tình nóng nảy, không kiên nhẫn gì, sẽ không lâu đâu.” Quân Nhạn Sơ mỉm cười.

Lam Yên xoa ngón tay, cân nhắc nửa ngày, cuối cùng cũng gật đầu. Nàng không phải không muốn chạy trốn, mà nếu mình cự tuyệt, không biết Quân Nhạn Sơ sẽ càng nghi ngờ nàng hay không.

Nơi này luôn làm cho người ta có loại cảm giác có người nhìn chằm chằm sau lưng, áp lực thật lớn, vận sự vẫn cẩn thận là tốt nhất. Suy nghĩ một chút, nàng cẩn thận hỏi:”Ngài thật sự sẽ không chạm vào ta?”

“Không.” Hắn vươn tay về phía nàng, nói:”Đem bánh nướng ăn xong đi, chuẩn bị lúc sau thì tới đây ngủ đi.”

Đèn dầu tắt, căn phòng chìm trong bóng tối.

Lam Yên yên lặng ngồi ở góc giường, tay xoắn tấm màn che quanh ngón tay, thắt nút rồi lại cởi. Nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, như khí thế người đàn ông kia đánh vào điểm mù của nàng, vô luận hắn nói cái gì, làm cái gì, đều không hiểu được suy nghĩ thực sự của hắn.

Nàng không thể tin được hắn.

“Cởϊ áσ ngoài ra.” Quân Nhạn Sơ thấy nàng chậm chạp bất động, mệnh lệnh nói.

Lam Yên nội tâm bất mãn kháng nghị, rõ ràng mình ăn mặc nghiêm trang. Nhưng dù sao thực lực chênh lệch rất lớn, nàng cũng chỉ đành thành thật nghe theo, tay đặt ở thắt lưng chậm rãi cởi ra, lột áo khoác, trung y trắng như tuyết vừa vặn bao lấy dáng người yểu điệu của nàng, rơi vào đôi mắt đen nhánh của Quân Nhạn Sơ.

“Ngươi ngủ phía trong.” Hắn cũng cởi thắt lưng của mình, lưu loát mà ưu nhã cởϊ áσ ngoài.

Lam Yên chậm rì rì di chuyển vào phía trong giường, đột nhiên chạm phải thứ gì cứng rắn lạnh lẽo, cẩn thận sờ sờ hình dạng nó, hình như là một thứ vũ khí.

Đang lúc muốn lấy ra, một tay khác đã lấy ra trước nàng, là một thanh đoản kiếm! Lam Yên kinh dị nhìn về người phía sau, người nọ tiện tay đặt đoản kiếm lên tủ đầu giường, bình tĩnh nói:” Trước đây có người ám sát ta.”

Vậy hắn không sợ mình ám sát hắn sao? Lam Yên nhìn hắn, ánh mắt lúc đen lúc sáng.

Tối hôm đó, Lam Yên ngủ không ngon lắm. Buổi sáng mơ màng tỉnh lại, đập vào mắt là một mảng tuyết trắng.

Khi nàng đang cố gắng định hình chuyện gì đang xảy ra trước mặt, một giọng nói lười biếng từ đỉnh đầu truyền đến:”Dậy rồi à?”

Nàng cứng ngắc thử dịch thân thể, phát giác mình cư nhiên lại nằm trong ngực Quân Nhạn Sơ, vội vàng lùi đến mép giường, mặt quẫn bách đỏ lên, giống như con mèo nhỏ không dám nhìn thẳng mắt người phía trước. Cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, tâm trí lại càng mơ hồ.

Hắn đem biểu tình nàng vừa thẹn vừa quẫn thu vào đáy mắt, khoé môi cong lên ý cười, từ trên giường đứng dậy, giơ tay áo nói:”Đến thay quần áo cho ta.”

Việc thay quần áo này, bình thường đều là lão tỳ nữ như Phương Phỉ làm, giờ lại rơi xuống đầu nàng.

Lam Yên hít một hơi sâu, nhanh chóng sửa lại tâm tình, cầm lấy ngoại bào khoác lên người hắn. Chỉ là cảnh tượng vừa rồi thật ngoài ý muốn, nàng nhất thời không thể không nghĩ tới, hai tay không khống chế được, thế nào cũng không thắt chặt đai lưng được.

“Hôm qua ngươi đại khái sợ lạnh, tự mình tới ôm ta.” Ý cười Quân Nhạn Sơ không giảm, từ trong tay nàng nhận lấy đai lưng buộc lại.

Bị hắn nói như vậy, Lam Yên tâm loạn cả lên.