Chương 6: Manh mối

Đứng ở cửa Quan Thanh Hiên không lâu, ý thức Lam Yên dần khôi phục, giống như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.

Hôm nay không biết vì sao, thư tín đột nhiên tăng lên, như tuyết rơi hướng Quan Thanh Hiên, nàng tới tới lui lui nhận thư tay muốn gãy.

Quân Nhạn Sơ cũng rất kiên nhẫn, từng phong từng phong mở ra xem. Phần lớn chỉ xem qua, số ít đọc lại vài lần, biểu tình trên mặt ngày càng nghiêm túc, khoé môi mím chặt, tựa hồ có việc rất quan trọng.

Hắn nếu là con trai của mệnh quan triều đình, nhiều thư tín như vậy, chắn hẳn trong triều phát sinh biến cố. Lam Yên trong lòng lo lắng, rất muốn biết nội dung trong thư, liệu nó có liên quan đến Ảnh Nha hay hai vị ca ca không.

Quân Nhạn Sơ khép lại một phong thư, chấm chấm bút nói: “Người của Dự Vương gần đây dâng vài quyển tấu về Hiền Vương, nói Hiền Vương hoang da^ʍ vô độ, lấy ngân sách triều đình mua sắm vật tư cá nhân. Thánh Thượng hiện hạ lệnh ta điều tra.”

Lam Yên kinh ngạc nhìn hắn. Lập tức giả bộ mờ mịt hỏi: “Chủ tử đang nói gì vậy?”

Quân Nhạn Sơ cười cười, không nói nữa, ngược lại hỏi: “Đêm qua ngươi ngủ không sâu?”

Lam Yên đích thực không ngủ ngon, nghe được lời này thẹn thùng cúi đầu.

Quân Nhạn Sơ mỉm cười, buông xuống phong thư mới viết phần mở đầu, chỉ bức bình phong một bên thư phòng: “Ngươi ra sau bình phong lấy đàn lại đây.”

Đàn? Lam Yên theo lời hắn đi ra sau bình phong, quả nhiên có một cây đàn cổ. Thân đàn trọng lượng không nhẹ, vân gỗ đều đặn, toả ra hương thơm nhè nhẹ. Dây đàn nửa trong suốt phát ra ánh sáng mờ ảo, sờ vào cảm giác cực lạnh, nhìn qua là biết một cây hảo cầm.

Quân Nhạn Sơ đem thư sắp xếp gọn gàng, để sang một bên, ôm đàn cổ để lên bàn, tiện tay thử thử âm, đạm nhiên nói: “Ngồi đi.”

Hắn tự mình đánh đàn? Lam Yên nhìn cửa đang mở rộng, đoán hắn có ý khác, là cố ý để Vấn Thuý Các nghe.

Bất quá chuyện này cũng không liên quan gì nàng, nàng vén vạt áo lên ngồi xuống đất. Nam tử thanh tuấn trước mắt khẽ gảy dây đàn, bình tĩnh nói: “Cây đàn này là mẫu thân truyền lại cho ta, khúc nhạc mà nàng gảy, nghe một lần khó quên. Đáng tiếc ta chỉ học được một chút.”

Dứt lời, tiếng nhạc róc rách từ tay hắn gảy ra, tự như ánh sáng nhỏ vụn chiếu vào mặt nước, một con cá chép nhảy lên, bắn ra từng giọt nước. Âm sức tựa như suối chảy, thanh triệt sáng ngời.

Người tập võ nếu đánh đàn, vì cầu một khúc thu hút lòng người, theo thói quen sẽ thêm vài phần nội lực vào âm điệu, nhị huynh Ngọc Loan của nàng chính là như thế. Nhưng Quân Nhạn Sơ không như vậy, hắn chỉ cầu âm nhạc thuần tuý sạch sẽ, làn điệu giống như gõ băng kiết ngọc, gột rửa nhân tâm.

Đây là một khúc an thần. Lam Yên vốn đã buồn ngủ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng…

Trước mắt cô nương đầu nhỏ đã cúi thật sâu, chìm vào mộng cảnh, Quân Nhạn Sơ thu mười ngón tay, đàn cổ đột nhiên phát ra tiếng cuối chói tai, ánh mắt hắn lạnh lẽo.

Nháy mắt đã qua ba ngày, Lam Yên đã ở Thính Trúc Lâu ba đêm.

Đi trên hành lang dài, mấy người hầu đi ngang qua mặc kệ nàng có để ý hay không đều dừng lại cung kính gọi nàng một tiếng Lan cô nương, ánh mắt Tiểu Biển vốn vô tâm vô phế giờ nhìn nàng cũng thêm vài phần kính ý.

Nàng là người làm việc trong bóng tối, hiện tại nhận được nhiều sự chú ý như vậy, luôn có loại ảo giác thân phận bị bại lộ.

Đúng lúc là thời điểm Quân Nhạn Sơ dùng bữa trưa. Lam Yên đứng sau lưng hắn phát ngốc, đầu tiên là nghĩ không biết khi nào mới có cơ hội đào tẩu, ngày ngày giả bộ gương mặt không màng thế sự đến phát chán. Lại nghĩ đến sáng nay thế nào lại ở trong ngực Quân Nhạn Sơ tỉnh lại, cảm giác xấu hổ tràn lên hai má.

Một cỗ khí tức không lành từ ngoài cửa truyền đến, Bạch Lộ mặc váy hồng tím bước vào thư phòng. Khác với mấy hôm trước, hôm nay nàng chưa trang điểm, hai mắt sưng lên như hạch đào, trên mặt hãy còn nước mắt, tiến vào hành lễ liền nói: “Thϊếp có việc muốn nói với Nhạn Sơ.”

Vừa qua đêm vừa đánh đàn, rốt cuộc nàng ta không chịu được nữa. Lam Yên thức thời nhanh chóng thối lui ra ngoài, để Quân Nhạn Sơ tự mình xử lý đi.

Không ngờ chưa đi được nửa đường, lại nghe thấy Quân Nhạn Sơ đạm nhiên nói: “Có gì cứ nói thẳng. Lan Ngôn, ngươi không cần rời đi.”

Bạch Lộ oán hận trừng mắt nhìn Lam Yên, buồn bực đưa một phong thư lên, nói: “Thϊếp đã chuẩn bị xong một bức thư cho phụ thân, phiền Nhạn Sơ chuyển lời thay. Ít ngày sau thϊếp sẽ khởi hành trở về.”

“Được.” Quân Nhạn Sơ nhận thư, tiện tay để lên bàn.

“Nhạn Sơ, thϊếp sắp đi rồi, hôm nay đến đây là muốn cầu chàng một chuyện.” Bạch Lộ lã chã trực khóc.

“Nàng nói đi.”

“Ngày mai thϊếp muốn đi Dương Châu mua ít tơ lụa thuê thùa cho mẫu thân, Nhạn Sơ có thể đi cùng thϊếp không?” Giọng nói nghẹn ngào thầm mong.

Lam Yên trộm nhìn Bạch Lộ, trong lòng không khỏi cảm thán thấy rằng nàng tuy được nuông chiều, cũng là một nữ tử đáng thương khổ sở yêu đơn phương. Quân Nhạn Sơ do dự một hồi, gật đầu đáp ứng: “ Được. Sáng mai chờ ta trước cổng lớn.”

Sắc mặt Bạch Lộ tức khắc giãn ra, nói lời cảm ơn liền rời đi.

Phòng lớn yên tĩnh trở lại. Mục đích nếu đã đạt được, có một số vở kịch không cần diễn nữa, Lam Yên do dự mở miệng nói: “Chủ tử…”

“Lan Ngôn.” Quân Nhạn Sơ thần sắc ôn nhu, không đợi nàng mở miệng liền hiểu suy nghic nàng:” Bạch Lộ còn chưa đi, ở lại bồi ta mấy ngày, được không?”

“Nhưng…” Lam Yên há miệng, đối diện với người ôn nhu như vậy, thật sự không cách nào đem câu kia nói đầy đủ, chỉ có thể để câu nói tiêu tán trong không khí.”

“Bình thường ngươi sợ lạnh?” Quân Nhạn Sơ bỗng nhiên hỏi.

“Vâng…Tỳ nữ thể chất thuần âm, so với người thường sợ lạnh hơn một chút.” Lam Yên thành thật trả lời, rối rắm nửa ngày, lại nhịn không được mở miệng:”Chủ tử, đêm nay…”

Một câu này vẫn chưa nói hết, không phải nàng không muốn nói, mà tay nàng bỗng nhiên bị cầm. Bàn tay thon gầy trắng nõn của hắn có sự ấm áp khiến người ta an tâm, kèm theo âm thanh nhu hoà ấm áp tựa như gió xuân: “ Đáp ứng ta, Lan Ngôn.”

Nằm tron bóng đêm quen thuộc, tựa lưng vào tấm nệm rộng rãi mềm mại, Lam Yên cắn môi dưới, dùng ngón tay tinh tế phác hoạ hoa văn nhã nhặn trên ga trải giường.

Vốn dĩ nàng cho rằng sau khi Bạch Lộ rời đi, nàng có thể trở lại căn phòng nhỏ kia, tìm cơ hội rời đi không chút gánh nặng. Hiện tại, Quân Nhạn Sơ lại cố ý giữ nàng lại, quan trọng hơn là, nàng cũng không phải là không tình nguyện.

Bên cạnh giường hơi lún xuống, người vốn nằm bên kia giường không biết từ lúc nào đã tiến đến gần nàng, nắm lấy bờ vai gầy yếu của nàng, dùng sức ôm nàng vào lòng.

Lam Yên được bao quanh bởi vòng tay ôn nhu hữu lực của hắn, nhớ tới ban ngày từng nói với hắn mình sợ lạnh, trong lòng không khỏi ấm áp. Ngày thường cũng chỉ là tỉnh lại trong lòng ngực hắn, chủ động ôm nàng như thế này giống như lần đầu nàng mới vào dinh thự.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy ánh trăng như nước, phản chiếu qua ánh mắt hắn như ngân hà rực rỡ.

“Ngày mai ngoan ngoãn ở đây chờ ta trờ về.” Bên tai truyền đến lời nói nhẹ nhàng manh vài phần ý cười, Quân Nhạn Sơ chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của nàng.

Lam Yên yên lặng nằm sấp trên l*иg ngực rộng lớn của hắn, “ừm” một tiếng đáp lại. Ngày thường buổi sáng đều mơ màng buồn ngủ, hiện tại có thể cảm nhận được tẩm y mềm mại mỏng manh của hắn, cách áo truyền đến độ ấm, cùng thanh âm trái tim nàng nhảy lên trong l*иg ngực, thình thịch, thình thịch…

Những vì sao lặn xuống, ánh ban mai lấp lánh.

Trong mơ mơ màng màng, Lam Yên cảm thấy người bên cạnh ngồi dậy, sờ sờ trán trơn bóng của nàng, sau đó cực chậm rãi nhẹ nhàng mặc y phục, không để phát ra âm thanh nào.

Cửa mở ra lại khép lại, trong phòng không còn tiếng động.

Nàng mở mắt, thẫn thờ nhìn đệm trống bên cạnh, bàn tay mảnh mai vuốt ve, hơi ấm vẫn chưa tan hết.

Nếu hôm nay Quân Nhạn Sơ không ở trong dinh thự, nàng nên đi rồi, không nên lún sâu ở chỗ này, nhanh chóng trở về Ảnh Nha, về tình về lý đều nên rời đi, không có thời cơ tốt hơn hiện tại.

Phủ thêm xiêm y, tuỳ ý buộc tóc dài, Lam Yên rón rén bước ra cửa. Bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, nàng chậm rãi khép cửa lại. Quân Nhạn Sơ, có duyên gặp lại.

Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, kèm theo dự cảm xấu. Mấy tỳ nữ bước nhanh lên cầu thang, đi đầu chính là tỳ nữ bị ngã đổ hết mâm đồ ăn lúc trước, giờ phút này lại không thấy biểu tình nước mắt lấm lem lúc ấy, ngược lại ngạo mạn đắc ý vênh mặt lên, âm dương quái khí trào phúng nói với nàng:” Lan cô nương, ngủ ngon giấc không?”

Lại là bọn họ! Lam Yên nhíu mày, như thế nào mỗi lần cũng là bọn họ tới phá hỏng chuyện tốt của mình.

Nàng cười lạnh, lùi sang bên cạnh một bước. Hiện tại Quân Nhạn Sơ không ở trong dinh thự, bốn phía lại không có thị vệ, liếc mắt nhìn cảnh sắc dưới lầu, trong lòng đã có kế sách thoát thân.

Lam Yên quá quen thuộc với địa hình này, chỉ cần trèo qua lan can bên cạnh, nhảy xuống hòn non bộ phía dưới rồi chạy đến hành lang là có thể bỏ lại đám tỳ nữ khó chơi này.

Hiện tại trời vừa sáng không lâu, chính là lúc canh gác trong dinh thự rời rạc, còn cách một bước nữa là trốn thoát thành công, chỉ dựa vào đám nữ nhân ồn ào không tu vi này mà muốn làm hỏng chuyện tốt của nàng?

Hít nhẹ một hơi, hai tay nắm lấy lan can, thân nhẹ như yến sắp nhảy qua, mắt cá chân đột nhiên bị thứ gì đó đánh mạnh một cái, đau đến muốn gãy, thân thể nặng nề ngã xuống đất.

Lam Yên bị đau cắn răng che mắt cá chân lại. Đánh nàng là một hòn đá nhỏ, tuy rằng không chảy máu, nhưng bị thương kinh mạch trên chân, đủ để nàng nhất thời không cách nào vận khí.

Sát khí, vừa rồi phía sau nàng truyền đến một cỗ sát khí, không thể sai được, lần trước nàng muốn chạy trốn cũng như hình như bóng đi theo nàng. Rốt cuộc là ai?

“Ngươi vẫn còn muốn chạy? Mau trói cô ta lại cho ta!” Tỳ nữ kia lệnh một tiếng, những tỳ nữ khác cầm gậy gỗ và dây thừng, bốn phương tám hướng vây xung quanh.