Chap 9: Hiện ra

Từ khi chuyển đến cạnh hồ cá chép, cuộc sống trôi qua nhàn nhã hơn rất nhiều.

Ánh mặt trời chiếu qua mặt nước trong vắt, chiếu sáng những viên sỏi màu sắc dưới đáy hồ. Gần trăm con cá chép tụ lại bơi lội linh động đáng yêu, Lam Yên vươn tay, đàn cá nhất thời sợ hãi bơi tán loạn.

Nàng cẩn thận nhắm vào một con cá, đưa tay bắt lấy, lại nắm vào khoảng không. Cứ như thế lặp lại, cuối cùng cũng nhanh tay lẹ mắt bắt được một con cá nhỏ, trơn trượt giãy giụa trong tay nàng.

Sau khi chuyển đến nơi này, Lam Yên chưa gặp lại Quân Nhạn Sơ và Phương Phỉ, tuy rằng có chút thất vọng với nhân tình lúc nóng lúc lạnh, nhưng cũng may không cần giả bộ ngây thơ thuần lương nữa.

Nàng ở Ảnh Nha gặp qua nhiều gϊếŧ chóc lẫn tuyệt tình, chưa từng gặp người như Quân Nhạn Sơ, đối xử ôn nhu với người bèo nước trôi nổi như nàng. Nàng thật sự có chút để ý, nàng không thích cảm giác bị người lạ lay động như thế này, nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi đây.

Lam Yên buông tay, ném con cá nhỏ lại trong hồ, nhìn trái nhìn phải không có người, khẽ thở một hơi, vài bước liền leo lên ngọn núi giả cạnh hồ.

Khinh công đã khôi phục gần như hoàn toàn! Nàng vui mừng, đây xem như là chuyện tốt duy nhất gần đây.

Đứng trên đỉnh núi giả, có thể thấy rõ hồ cá chép phía dưới, sóng nước lấp lánh, trong suốt thấy đáy. Chợt nghe có tiếng người đến gần, nàng lại vài bước xuống núi, làm bộ vỗ vỗ xiêm y.

“Lan Ngôn.” Người tới là Phương Phỉ, đang cười vẫy tay với nàng.

Lam Yên vội vàng đi qua, mừng rỡ nói:”Nơi này hẻo lánh, Phương phỉ sao lại tới đây?”

“ Ta chút nữa có việc vào thành, hôm nay e không về kịp, từ khi ngươi chuyển qua đây còn chưa gặp lại nên đặc biệt qua thăm ngươi một chút.” Phương Phỉ hiền từ xoa xoa bả vai nàng, lấy ra một tay nải đầy ắp, nói:” Ta mang theo chút bánh nướng nhân thịt ngươi thích ăn, gần đây ngươi chịu khổ rồi.”

“Cảm ơn Phương Phỉ.” Lam Yên tiếp nhận tay nải, hơi có chút xúc động.

“ Ngươi cũng đừng quá khó chịu với chủ tử.” Phương Phỉ lặng lẽ nói,” Hắn cũng có điểm khó xử.”

Lam Yên chớp chớp mắt, không rõ ý tứ của Phương Phỉ. Chỉ thấy bà mỉm cười, không hề nhiều lời, xoay người liền cáo biệt rời đi.

Lời này tuyệt đối cũng không ngăn được nàng. Đêm nay nàng sẽ hành động.

Hoàng hôn buông xuống là lúc thị vệ thay ca. Thị vệ trong dinh thự bị Bạch Lộ đem đi phân nửa, so với ban đầu có vẻ trống rất nhiều, chung quay hồ cá chép chỉ có hai thị vệ canh giữ, càng dễ dàng trốn tai mắt hơn.

Lam Yên hướng về trăng tròn cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng phát sinh chuyện gì.

Trong lòng mặc niệm mãi mới dám ra cửa, kết quả còn chưa đi được một bước, một thân ảnh nho nhỏ hướng nàng chạy tới, giữa đêm đông lạnh lẽo chạy tới mức mồ hôi đầy trán, thì ra là Tiểu Biển, thấy nàng khóc đến mồm miệng không rõ mà nói:” Lan cô nương, không tốt rồi! Chủ tử phát sốt cao, kêu như thế nào cũng không tỉnh!”

Nhìn bộ dạng nước mắt nước mũi đầm đìa của hắn, Lam Yên thật đau đầu. Trong dinh thự này ngày thường thật yên tĩnh, nhưng phàm là ngày nàng muốn đi đều xảy ra chuyện. Lần này không phải là Bạch Lộ, mà lại chính là Quân Nhạn Sơ. Hắn ta bị sốt sao? Lời này nghe thế nào cũng hoang đường. Nàng nhíu mày, bình tĩnh nói: “ Phương Phỉ và Thôi danh y còn ở dinh thư không?”

“Đều không có ở đây, Phương Phỉ còn bảo ta phải chiếu cố tốt chủ tử, hiện tại phải làm sao bây giờ…” Tiểu Biển càng khóc dữ dội. Tính tình hắn đơn thuần ngây thơ, Lam Yên tin rằng hắn chắc chắn không nói dối.

Bây giờ đẩy Tiểu Biển ra, nàng có thể trốn thoát. Nhưng rối rắm hồi lâu, nàng vẫn không thể xuống tay, chỉ có thể chịu thua nói:” Chúng ta đi xem tình hình trước đã.”

Mấy ngày không đi Thính Trúc Lâu, thị vệ xung quanh đã rút đi sạch sẽ, nghe Tiểu Biển nói, đều đã đi hộ tống Bạch Lộ trở về.

Xung quanh là màn đêm, trên hành lang không một bóng người, ngày thường quang cảnh ôn hoà mà giờ phút này lại âm trầm thê lương. Lam Yên ôm cánh tay, bước nhanh vào Thính Trúc Lâu.

Vẫn là căn phòng bày biện quen thuộc, mùi đàn hương thoang thoảng trong không khí. Vén màn lụa che lên, người ngày thường bình ổn trầm tĩnh giờ phút này nằm suy yếu trên giường, tiếng hít thở nặng nề, sắc mặt ửng đỏ khác thường.

Lam Yên sờ thử nhiệt độ, nóng đến nàng cả kinh. Xử lý ngoại thương nàng còn biết làm, nhưng với cơn sốt cấp tính như thế này, nguyên nhân bệnh đa dạng, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền vội nói với Tiểu Biển:” Tiểu Biển, ta mang theo hai người, bây giờ đi vào trong thành mời đại phu đến, ngươi ở đây trông coi chủ tử.”

Nàng có tâm tư riêng, muốn mời đại phu xong trực tiếp rời đi.

“Điều này… Thị vệ trong dinh thự không còn nhiều lắm, vạn nhất xảy ra chuyện gì phải làm sao?” Tiểu Biển vẻ mặt buồn bã, một bộ hoang mang lo sợ.

Cũng có lý. Lam Yên do dư một chút, nói:” Vậy ngươi vào thành mời đại phu tới, nơi này để ta lo liệu.”

Tiểu Biển nhanh chóng gật đầu, xoay người rời đi, lưu lại một câu:” Lan cô nương cũng tự lo cho bản thân, trước khi trời sáng ta nhất định sẽ trở về!”

Nghe bước chân hắn vội vàng rời đi, Lam Yên mới quay người lại, ngồi xuống bên cạnh Quân Nhạn Sơ, lặng lẽ cầm tay hắn, truyền chân khí qua, hy vọng giúp y giảm bớt nhiệt độ cơ thể.

Nhìn kỹ, hắn tay rằng dáng người thon gầy, nhưng dưới quần áo trắng tuyết có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc, ngón tay thô ráp có một tầng chai, hẳn là bình thường thường xuyên cầm kiếm.

Lam Yên lấy ra một chiếc bánh nướng giấu trong ngực, vừa ăn vừa chuyên chú nhìn Quân Nhạn Sơ, mi mắt rũ xuống, trong lòng nổi lên ngàn vạn suy nghĩ.

Tiếng gió sắc bén nổi lên, hướng ngoài bay tới.

Lam Yên mở to hai mắt, một cỗ sát khí mãnh liệt nhanh chóng đánh tới, giờ phút này cách nàng không tới mười thước. Không biết đối phương là thân phận gì, nhưng nhất định không phải người tốt.

Nếu không chạy trốn sẽ không kịp nữa! Nàng nhanh chóng nhét bánh lại trong ngực, cách ba thước chính là cửa sổ, bây giờ nàng trèo qua cửa sổ chạy trốn hẳn có thể bình yên thoát thân.

Đột nhiên liếc nhìn Quân Nhạn Sơ đang hôn mê bất tỉnh, bước chân Lam Yên đình trệ, trong đầu dâng lên suy nghĩ phức tạp. Mục tiêu của đối phương hơn phân nửa là Quân Nhạn Sơ, nếu mình đi rồi, hắn làm sao bây giờ?

Đúng lúc đang ngây người, một thứ lạnh băng sắc bén đã đặt trên lưng nàng.

“Cô nương, nếu hét lên thì đừng trách đao kiếm vô tình.” Thanh âm khàn khàn cực gần phía sau nàng vang lên.

Trong vòng ba thước, Lam Yên cảm nhận được tuổi cùng thực lực ngưởi này đều ở phía trên nàng, không thể liều lĩnh, vì thế vội vàng nói:” Đại gia tha mạng!!”

Người phía sau đè thấp giọng, sốt sắng thúc giục:” Tìm lá thư trên người hắn cho ta!”

“Thư gì?” Nàng vô thức hỏi. Bỗng nhớ tới bức thư gửi gấp 800 dặm từ Kinh Thành, là bức thư đó?

“Bớt lo chuyện người khác!” Nam nhân không kiên nhẫn gầm nhẹ, nhích mũi kiếm lại gần một phân.

Lam Yên nỗ lực bình tĩnh lại, tìm cách thoát thân.

Bỗng nhiên nàng ý thức được người này mũi kiếm để ở vị trí cột sống, không đặt ở vị trí yếu huyệt. Hắn đối với mình không cảnh giác? Chẳng lẽ hắn không nhận ra mình có tu vi?

Lam Yên tức khắc có đối sách, làm bộ sợ hãi mà bổ nhào vào người Quân Nhạn Sơ:” Đại gia tha mạng, đừng gϊếŧ ta, ta tìm ngay đây!”

Dứt lời, hai tay nàng tuỳ tiện sờ loạn trên người Quân Nhạn Sơ, quả thật sờ được bên hông một đồ vật như thư hàm. Nàng bất động thanh sắc dịch thân thể xuống, ngăn trở tầm nhìn người phía sau, tay phải nhân cơ hội từ dưới gối tìm thanh đoản kiếm kia, lặng lẽ nhét vào trong tay áo.

“Tìm không thấy, không tin ngài đến xem.” Lam Yên khi nói chuyện đều mang theo vài phần khóc nức nở, hoảng hốt thất thố cúi ngưởi xuống, đem đoản kiếm trong ống tay áo nắm chặt trong tay.

“Ngươi tránh ra!” Nam nhân thò người lên phía trước, từ sau lưng Lam Yên tiến tới. Lam Yên cũng thấy rõ gương mặt hắn, đó là một người hầu trầm mặc ít nói trong dinh thự, hiện tại còn mặc đồ người hầu, sắc mặt vô cùng hung ác.

Thừa dịp hắn nhất thời phân tâm, Lam Yên lấy ra đoản kiếm, đem sức toàn thân tụ ở tay phải, dùng sức vung cánh tay lên, không ngờ lại đem kiếm trong tay thích khách văng xa vài thước.

Sau đó nhân lúc hắn không kịp phản ứng, nàng phi thân đến bên cạnh kiếm, trực tiếp đá thanh kiếm xuống dưới lầu.

Không nghĩ tới thích khách cũng là người có kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, rất nhanh phản ứng lại, cùng nàng so chiêu, tàn nhẫn nói:” Ngươi là người bên nào?”

“Chuyện này không liên quan đến ngươi!” Lam Yên cong môi cười, thân hình mềm dẻo, như một con bướm tránh thoát móng vuốt của hắn.

Trong cuộc chiến khó phân thắng bại với thích khách, lòng hiếu chiến yên lặng hồi lâu của nàng lại hưng phấn lên, máu như sôi trào. Đây mới là Ảnh Nha, đây mới là chính mình, Lam Yên đem tất cả lực chú ý vào thế công của đối phương, mồ hôi chảy đầm đìa, tu vi chỉ trong lúc ngắn ngủi cũng tăng lên một tầng, đủ để địch lại đối phương.

Đối mặt với kẻ thù mạnh hơn mình, nàng cư nhiên mơ hồ chiếm thế thượng phong, liên tiếp mấy đao khiến đối phương bất ngờ không kịp đề phòng, chém một vết sâu trên cánh tay thích khách.

“Ngươi là người của Dự Vương?” Thích khách thấy không địch lại, vội vàng hô:” Hàn Vương Thế tử chưa chắc đã hỗ trợ các ngươi, ngươi cần gì phải ra tay giúp hắn?”

Thế tử Hàn Vương!? Lam Yên trong nháy mắt phân tâm, như sấm rền bên tai. Hàn Vương là em ruột của đương kim Thánh Thượng, cũng là thân vương được Hoàng Thượng coi trọng nhất, hiện đang nhậm chức Trung Thu Lệnh, cũng là Thừa Tướng đúng đầu.

Đồng thời, nàng cũng hiểu tại sao người của Ảnh Nha mãi không xuất hiện. Hoàng Thượng rất coi trọng và tín nhiệm Hàn Vương, nghiêm cấm Ảnh Nha điều tra. Cho nên người của Ảnh Nha không thể vào dinh thự Hàn Vương, thế tử cũng vậy. Nếu không liền tính như cãi lời thánh chỉ.

Nàng phân tâm lộ ra sơ hở, bị thích khách lão luyện nhìn thấu, liền bắt lấy cổ tay trắng nõn, dùng sức gập lại.

Tuy rằng xương cốt Lam Yên đủ mềm dẻo để không bị gãy, nhưng đoản kiếm trong tay lại rơi xuống đất. Thích khách thuận thế bóp cổ mảnh khảnh của nàng, nam ngón tay phát lực, nàng chỉ cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, đôi tay bóp chặt cổ tay hắn vô lực mà giãy giụa.

Nàng đã bất cẩn, cái giá phải trả rất nặng nề.

Trong cảm giác khát vọng không khí hít thở không thông, ý nghĩ Lam Yên lại trở nên vô cùng rõ ràng. Mới vừa rồi hắn hỏi nàng là thế lực của Dự Vương, vậy thích khách chính là người của Hiền Vương. Chỉ là trước mắt chỉ còn màu đen chết chóc, chưa kịp chuyển tin tức đi, thì đã sắp phải ngênh đón cái chết.

Một cỗ sát khí khác ập tới, gông cùm trên cổ lập tức buông ra. Lam Yên mềm như bông trượt trên mặt đất, không khí trong lành lành lạnh tràn vào cơ thể nào, ho khan vài tiếng mới bình tĩnh lại. Ngẩng đầu nhìn thấy một người mặc hắc y đã bắt gọn thích khách, cung kính cúi đầu nói với người phía sau nàng:” Chủ tử.”

Lam Yên sững sờ quay đầu lại, nhìn thấy người vừa phát sốt trên giường kia lại hoàn hảo đứng lên như không việc gì, trầm giọng trả lời:” Vất vả cho ngươi rồi, Vương Đằng!”

Trước mắt hết thảy phảng phất như đang nằm mơ, Lam Yên yên lặng nhìn Quân Nhạn Sơ, trong mắt khϊếp sợ tột đỉnh.

Người mặc hắc y tên là Vương Đình đối với Quân Nhạn Sơ cung kính gọi chủ tử kia, sát khí trên người hắn, cùng với ngày tỳ nữ bị vỡ mâm, còn có ngày nàng bị ném vào rừng trúc, rõ ràng là cùng một người, ý niệm đáng sợ trong lòng chậm rãi có hình dáng.

Mấy lần ngăn cản nàng chạy trốn không lại Bạch Lộ, mà là Quân Nhạn Sơ!

Hắn đã sớm biết tâm tư mình!

“Ngươi ẩn nấp bên ta mấy năm, chính là muốn tìm cái này?” Quân Nhạn Sơ không để ý tới nàng, chỉ đi tới, đứng trước thích khách, trên mặt thanh tuấn nở một nụ cười, đưa tay lấy thư hàm bên hông, giơ cao hơn đỉnh đầu.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm phong thư thật dày trong tay hắn, ánh mắt thích khách mở to, tràn ngập tàn nhẫn cùng không cam lòng.

“ Hiền Vương đã hành động, trong triều đình ai cũng muốn biết phụ thân rốt cuộc ủng hộ ai. Cho nên ta truyền ra ngoài, nói đây là thư phụ thân từ kinh thành gửi cho ta, dụ dỗ ngươi lộ diện.” Quân Nhạn Sơ khẽ lắc, giấy viết thư như tuyết rơi xuống, rắc trên mặt đất, nhưng tất cả là giấy trắng không chữ.

“Không thể nào, không thể nào…”

Thích khách trừng mắt, cầm lấy một tờ giấy cẩn thận quan sát, cái gì cũng nhìn không ra.

Quân Nhạn Sơ ra lệnh, thích khách còn chưa kịp phản ứng, mang theo mờ mịt cùng bi thương, bị Vương Đằng kéo xuống dưới.

Lam Yên khó tin nhìn hắn, người này từ biểu cảm đến khí tức đều trở nên xa lạ, tràn ngập lời nói dối cùng quỷ kế, thần sắc cao ngạo mà tà khí, cứ như biến thành một người khác.

Có lẽ đây mới chính là hắn? Nàng cảm thấy lạnh người, không thể dừng lại thêm một phút nào nữa, phải rời đi.

Nàng chưa bao giờ sợ hãi như vậy, dùng tất cả những gì học được trong đời, phi đến cửa sổ gần nhất.

Một lực lớn hung hăng đè nàng lại, thanh âm quỷ mị phía sau nàng sâu kín vang lên:” Hôm nay vốn là cơ hội duy nhất để ngươi rời đi, thật đáng tiếc.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Đến giờ ăn thịt rồi~~~~