Chương 8: Ngã xuống đám mây

Quân Nhạn Sơ đưa tay lấy chén, đút nước cho nàng uống. Lam Yên do dự nhìn cái thìa kia, vững vàng dừng giữa không trung, giống như nàng không uống sẽ không dời đi, chỉ có thể gian nan mở miệng, ngoan ngoãn mà uống.

“Bạch Lộ cùng các tỳ nữ kia đã đi rồi.” Hắn lại múc một thìa nước khác.

Lam Yên ghé mắt nhìn chăm chú Quân Nhạn Sơ. Hắn vậy mà không vì nàng mà trách cứ Bạch Lộ, cũng không trừng phạt mấy tỳ nữ đã đánh nàng, cứ như vậy mà thả bọn họ đi. Trong ngực nhói đau.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm Phương Phỉ cung kính nói:” Chủ tử, Thôi danh y đã đến.”

“Mau mời vào!” Quân Nhạn Sơ đứng lên, nhường một chỗ trống trước giường.

Một tiên phong đạo cốt lão giả bước nhanh vào trong phòng, tuy râu tóc bạc trắng, nhưng mặt đầy hồng quang, thấy Quân Nhạn Sơ liền cười ha hả nói:”Thu Ảnh, Thu Ảnh à. Đã lâu không gặp. Lão phu vốn vân du tứ phương, ngươi ngược lại lại tìm đến tận cửa.”

Thu Ảnh có lẽ là tên hồi nhỏ của Quân Nhạn Sơ, xem ra hai người có mối quan hệ không nhỏ.

“Mong Thôi Thừa huynh thứ lỗi.” Hắn chắp tay nói, mặc dù cử chỉ quen thuộc, nhưng thập phần khách khí cung thuận. Sau khi hàn huyên vài câu, Thôi Thừa hướng ánh mắt về phía Lam Yên trên giường, tấm tắc nói:” Ngươi kêu lão phu tới, là vì tiểu nương tử này?”

Thấy Quân Nhạn Sơ gật đầu, Thôi Thừa tỏ vẻ hiểu rõ trong lòng, đi tới bắt mạch, một tay vuốt râu dài, ý cười trên mặt tản đi vài phần. Lam Yên thấy ánh mắt thâm sâu của hắn, biết hắn phát hiện mình có tu vi, tim đập nhanh, khẩn trương nhìn hắn.

“Tiểu nương tử thật kiên cường.” Hắn thu tay, bí ẩn nói.

Lam Yên thoáng thở dài, nhẹ nhàng cười nói với hắn:” Đa tạ danh y khen ngợi.”

Quân Nhạn Sơ liếc mắt nhìn nàng, mím môi không nói gì.

“Nếu là nội thương thì không cần uống thuốc, tiểu nương tử tự mình khôi phục được, sau khi khỏi hẳn sẽ không có di chứng.” Thôi Thành lấy giấy bút ra, chậm rãi viết đơn thuốc:” Lão phu sẽ kê một bộ băng cơ ngọc cốt cao, mỗi ngày bôi lên vết thương, đến khi lành sẽ không để lại sẹo. Thu Ảnh, ngươi hài lòng chưa?”

“Thôi Thừa huynh giễu cợt rồi.” Quân Nhạn Sơ bất đắc dĩ, “Ta có chuyện muốn nói cùng huynh, cùng đi rồi nói.”

Bọn họ một trước một sau ra khỏi phòng, Lam Yên gắt gao nhìn chằm chằm hướng hai người rời đi. Thôi Thường có tố cáo việc nàng biết võ công hay không? Sư phụ nàng ở Ảnh Nha, cũng là cộng sự cũ của Tô Thanh Minh, chính vì bại lộ thân phận mà chết oan uổng. Nếu Quân Nhạn Sơ biết, nàng sẽ có kết cục gì?

Chỉ chốc lát sau, Quân Nhạn Sơ một mình trở lại. Nhìn qua tâm tình còn tốt, còn có chút thoải mái, tiến lên đem đơn thuốc Thôi Thừa kê gấp làm ba bỏ vào l*иg ngực, dịu dàng cười nói:” Ngủ lâu như vậy, chắc đói rồi phải không?”

Hắn không phát hiện? Lam Yên âm thầm thở phảo nhẹ nhõm, phát hiện dạ dày trống rỗng, lớn mật nói:”Muốn ăn bánh nướng,”

Quân Nhạn Sơ ngồi xuống mép giường nàng, nhẹ giọng dỗ dành:” Phòng của nàng bây giờ Tiểu Biển đang dùng, việc của nàng cũng giao hắn làm, nàng chỉ cần dưỡng thương cho tốt là được.”

Không xong. Bản đồ dinh thự nàng vẽ lúc trước vẫn giấu trong phòng ấy, lúc trước không ai ở còn được, giờ Tiểu Biển ở đó nếu phát hiện ra thì không tốt. Lam Yên trái tim đập thình thịch: “ Vậy tỳ nữ ở đâu?”

“Ngươi ngủ ở đây.” Quân Nhận Sơ không cho nàng thương lượng, trực tiếp ra mệnh lệnh.

“ Còn chủ tử thì sao?”

“Ngủ ở chỗ ta nên ngủ.” Hắn cúi người đến bên tai nàng, ra vẻ thở dài nói:” Vẫn là lúc nàng ngủ thật điềm tĩnh nhu thuận, đâu giống bây giờ lải nhải không ngớt.”

Lam Yên bị hơi thở của hắn thổi vào cổ ngứa ngáy, liếc hắn một cái không nói nữa.

Cái gọi là đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Sau khi trọng thương, Lam Yên phát hiện tu vi của mình đã tiến bộ một tầng, dưới nội kình tràn đầy này, rất nhanh thân thể nàng sẽ hồi phục, năm sáu ngày là có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại.

Hôm nay trời trong nắng ấm, nàng lấy cớ xuống giường đi đi lại lại, từ Thính Trúc Lâu chậm rãi một đường bước đến căn phòng nhỏ lúc đầu của mình, đem tấm bản đồ giấu trong chăn rút ra, gắt gao vo lại nắm trong tay, lại chậm rãi đến phòng bếp để đốt.

Ngọn lửa nhỏ đem tờ giấy cắn nuốt thành tro, bị gió thổi bay tán loạn. Có người từ xa đi tới, Lam Yên lập tức phủi bụi trên người. Tiếng Tiểu Biển từ sau lưng vang lên:” Lan cô nương, sao ngươi lại ra đây?”

“Ta ăn sáng chưa no, đến xem còn gì ăn không.” Lam Yên lập tức đổi một bộ dáng vô tội ngây thơ.

“Ngươi cũng đừng có lộn xộn, nếu có xảy ra chuyện gì, chủ tử trách tội xuống dưới, chúng ta không đảm đương nổi.” Tiểu Biển tiến lên đỡ lấy nàng, có vẻ bất đắc dĩ.

“Ta không sao. Tiểu Biển, ngươi không phải hầu hạ chủ tử sao? Sao lại tới đây?”

“Chủ tử cùng Thôi danh y đang nói chuyện, ta tới tìm chút trà bánh. Tiểu Biển thuận miệng nói, nhưng lại thắp lên sự nhiệt tình của Lam Yên. Nàng đảo mắt, kéo Tiểu Biển nói:” Chậm đã.”

Thính Trúc Lâu, Thôi Thừa không còn dáng vẻ tràn đầy ý cười ban đầu, nghiêm túc nói:” Thu Ảnh, lão phu khuyên ngươi, vật ấy không có giải dược, ngươi phải thận trọng nếu dùng cho nàng ấy.”

“Ta hiểu.” Quân Nhạn Sơ đạm nhiên trả lời.

Lúc này, Tiểu Biển bưng trà vừa nấu xong cùng một khay điểm tâm, bước nhỏ đi vào. Hai người ăn ý không nói về đề tài vừa rồi nữa. Chỉ là, trong khay điểm tâm kia, một bát điểm tâm có chút đặc biệt lọt vào mắt bọn họ.

Đây là… Tô Lạc***? Quân Nhạn Sơ híp mắt, cẩn thận quan sát mới nhận ra. Hắn nhìn Tiểu Biển một chút, hắn chột dạ cúi đầu, không nói một lời. Quân Nhạn Sơ lấy một thìa sứ, cẩn thận mà múc một muỗng đưa tới miệng.

(*** Tô lạc: một loại đồ ngọt tráng miệng làm từ sữa thời xưa. Gần giống với pudding sữa)

Ngọt ngào đến kinh ngạc. Hắn nhíu nhíu mày, trong đầu đột nhiên hiện lên cái gì, lấy khăn tay lau miệng nói:” Tô Lạc này có hương vị đặc sắc, là ai làm?”

“Là Lan cô nương làm!” Tiểu Biển hưng phấn ngẩng đầu nói.

“Nàng có thể xuống giường rồi?” Quân Nhạn Sơ nhướn mày hỏi.

“Vâng, Lan cô nương mấy ngày trước đã có thể xuống giường đi lại.”

“Kêu nàng lại đây đi.”

Thôi Thừa trước sau không cười qua, chỉ hừ lạnh một tiếng, lắc đầu, cái gì cũng không nói liền rời đi.

Chỉ chốc lát sau, một cô nương mắt ngọc mày ngài nhưng bước đi không hề nhẹ nhàng mà bước vào phòng, mỉm cười nói :” Chủ tử.”

“Buổi sáng còn kêu đau, giờ đã chạy đi làm nữ đầu bếp rồi à?” Quân Nhạn Sơ ngoài miệng trách cứ nhưng ngữ khí lại ôn hoà:” Ngồi xuống đi.”

Lam Yên chậm rãi ngồi xuống, nâng đầu nhìn hắn.

“Hiện tại Kinh Thành tình thế nghiêm trọng, ít ngày nữa ta sẽ khởi hành hồi kinh.” Quân Nhạn sơ nghiêm túc nói, “ Trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không trở lại Dương Châu nữa.”

Kinh Thành? Lam Yên ánh mắt sáng lên, lại trùng xuống, hắn có lẽ cũng không mang mình đi cùng, liền hỏi:” Chủ tử chuẩn bị khi nào xuất phát?”

“ Sao trông lại thất vọng vậy?” Quân Nhạn Sơ cười cười gãi gãi đầu mũi tròn của nàng, “Chờ thương thế của ngươi tốt hơn rồi hãy xuất phát, chúng ta ngồi thuyền từ Hàn Câu đi. Ta nhớ ngươi cũng là người kinh thành,mang ngươi theo về thăm quê cũng được.”

Lam Yên một đôi mắt đẹp nhìn hắn chằm chằm, trong lòng khẽ động.

Lúc này, Phương Phỉ bỗng ở ngoài cửa nói:” Chủ tử, Kinh Thành tới đưa tin, tám trăm dặm gấp gáp, xin ngài lập tức xem qua.”

Quân Nhạn Sơ sắc mặt khẽ biến, Lam Yên lập tức sáng suốt đứng lên, cáo lui liền rời đi.

Trên đường trở về, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ, nổi lên ánh vàng lấp lánh, nàng dừng bước, một ý tưởng đáng sợ nảy ra trong lòng.

Đêm xuống, Lam Yên ở trước cửa Thính Thúc Lâu luyện tập điệu múa ngày trước học từ Quỳnh Châu. Bởi vì Quỳnh Châu tự mình tu luyện một bộ võ công dành riêng cho nữ tử, có thể xảo diệu che giấu tu vi bản thân, thích hợp với mật thám như nàng. Lam Yên nhờ cái này mới không sợ hãi ở trước mặt Quân Nhạn Sơ bại lộ.

Quỳnh Châu trời sinh tính phong lưu, là một mỹ nhân quyến rũ từ trong xương tuỷ, cũng là nhân vật tàn nhẫn nhất trong bảy đại Độ Nha. Nàng thường lấy võ nhập vũ, nhìn như đang nhẹ nhàng nhảy múa, thực tế không biết khi nào có thể lấy mạng người, xương cốt tê dại.

Nhưng mà, nàng mới chỉ học được Quỳnh Châu bảy phần phong tình, còn lại ba phần thật sự chưa ngộ được tinh tuý.

Tiếng bước chân dưới lầu truyền đến, Lam Yên tức khắc thu lại tư thế, khép tay tay ngoan ngoãn đứng vững, giả bộ thuần lương vô hại.

Người đến không phải Quân Nhạn Sơ mà là Tiểu Biển, hắn nhìn nàng ấp úng, tựa hồ có chuyện gì rất khó nói, thật khó khăn mở miệng nói:” Lan cô nương…Chủ tử nói, phía tây hồ cá chép đã thu dọn một gian phòng, mời cô nương di chuyển qua đó dưỡng thương.”

Quỳnh Châu nói, nam nhân lật mặt, còn nhanh hơn thời tiết thay đổi.

Dọc theo hành lang đêm đầu tiên mới vào dinh thự được Quân Nhạn Sơ bế đi, Lam Yên đi như người mất hồn. Hoa văn trên mái hiên vẫn tao nhã như cũ, giờ phút này lại thêm vài phần sầu muộn.

Nàng không biết phát sinh chuyện gì, Quân Nhạn Sơ bỗng nhiên thay đổi thái độ, rõ ràng ban ngày còn cười nói chuyện trở về Kinh Thành. Nàng nhẹ nhàng thở dài, là nàng có chút để tâm rồi, phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này mới là thượng sách.

Trên đường đi, đám người hầu thấy nàng chỉ thì thầm to nhỏ, không ai vấn an nàng.

Đi đến chỗ ngoặt, một lão giả mặc thanh bào nhảy ra trước mắt, lắc đầu lắc đầu, râu bạc mi trắng, tựa hồ chờ nàng đã lâu. Nhìn thấy nàng lông mày cong lên, hiền từ nói:” Lan cô nương thân thể đã tốt hơn rồi.”

Lam Yên hành lễ nói:” Đa tạ Thôi danh y, vết sẹo đã khôi phục gần như hoàn toàn.”

“Ha ha, lão phu nhìn ngươi không còn gì đáng ngại, chỉ là vết thương trên lưng và vai trái vẫn cần tĩnh dưỡng, cũng đừng quên bôi băng cơ ngọc cốt cao.” Thôi Thừa vuốt râu, bằng mắt thường có thể dò xét thương thế của nàng, “ Vừa rồi lão phu có nghe chuyện của Lan cô nương, cho nên đặc biệt chạy tới cho cô nương một lời khuyên: Hoạ kia biết đâu sau này lại là phúc, phúc kia biết đâu sau này lại là hoạ.”

“Đa tạ Thôi danh y.” Lam Yên đem lời này trong lòng nhẩm lại mấy lần, cân nhắc ý tứ trong đó.

“Không có gì. Nếu lời đã đưa đến, lão phu cũng muốn cùng Thu Ảnh cáo biệt, đi vân du giang hồ.” Hắn vẫy vẫy tay, cười to vài tiếng đi mất.

Hiền Vương Phủ - toà vương phủ nổi danh nhất trong Hoàng Thành, trong đó chẳng những mỹ nữ như mây, mỗi người đều giỏi ca múa, tinh thông tài nghệ, lại chất đầy kì trân dị bảo khắp thế gian, phàm là mỗi góc đều làm người nhìn thán phục trước sự xa hoa của nó.

Dọc hành lang bày trăm hoa, một nam tử mặt hồng hào, mặc tử bào hoa phục, tay mở quạt nan phe phẩy quạt. Lúc đó, một nữ tử mặc áo lụa mỏng manh, dáng người mềm mại không xương, gương mặt nhã nhặn lịch sự lại hiện lên sát khí hung ác, chỉ chớp mắt lại trở nên đơn thuần vô tội, nhỏ giọng nói:” Điện Hạ, người cho gọi thϊếp?”

Nam tử này chính là Hiền Vương điện hạ, cũng chính là tam Hoàng Tử Khúc Thư Mân, duỗi tay ra cười với nàng nói:” Từ An, lại đây.”

Từ An chậm rãi bước tới, bị hắn ôm vào trong ngực, yêu quý hôn hôn, nói:” Vết thương đã khá hơn chưa?” - “Đã không còn gì đáng ngại, đa ta Điện Hạ quan tâm.”

“Ngươi ở Dương Châu có công bảo vệ ta, lại cái gì đều không cần, ta thật đau lòng.” Nói xong, ánh mắt Thư Mân trở nên tàn nhẫn:” Đợi ta tìm được gian tế, nhất định phải lột da hắn.”