Chương 9: Yêu quái nhỏ

Sau khi dỗ con xong, cậu thở dài một hơi, lúc đứng dậy thấy hơi chóng mặt. Quả nhiên, nuôi con nhỏ không phải chuyện dễ dàng, ngay cả dỗ Lâm Hôi Hôi ngoan ngoãn cũng khiến cậu thấy có chút mệt mỏi.

Còn chóng mặt có lẽ là do cơ thể này chịu đói quá lâu rồi, cậu nhắm mắt nghĩ ngợi một lúc, mới tiếp tục lục lọi trong đống đồ. Một lát sau, cậu thật sự tìm được hai vật có thể xay gạo.

Lâm Hôi Hôi ngồi trên đệm bông cũ kỹ, tò mò nhìn cậu đổ nhiều hạt màu vàng vào một vật giống như cái bát, không ngừng đập đập, đập ra những hạt màu trắng.

“Ba, ba mệt không? Con giúp ba nhé.” Cậu bé bỗng chốc chạy đến hỏi.

Lâm Ẩn lau lau mồ hôi trên trán, miễn cưỡng cười nói: “Con ngoan ngoan ngồi đó, đừng có động đậy là được rồi.”

Đầu còn chưa cao bằng cái gậy xay gạo, mà nhiệt huyết lại không nhỏ.

“Thế con giúp ba lau mồ hôi đi.” Lâm Hôi Hôi lại duỗi tay ngắn ra, dùng tay áo rách giúp cậu lau lau.

Lâm Ẩn rất cảm động.

Thật là một cái áo bông ấm áp, nhưng mà… bé con à, con vừa lục qua thùng rác, tay áo có mùi thật sự không thể chịu nổi đâu.

“Cảm ơn Hôi Hôi, nhưng mà ba không còn mồ hôi nữa, con mau đi ngồi đi.” Lâm Ẩn vội vàng từ chối ý tốt của đứa nhỏ.

Sau một hồi vất vả, cuối cùng Lâm Ẩn cũng đập ra một nắm gạo trắng, suýt nữa vui quá mà khóc. Nhưng rất nhanh cậu lại phát hiện ra một vấn đề, nhà này không có bất kỳ nồi chảo, bếp lò gì để nấu cơm.

Không sao, kiếp trước cậu thường xuyên đi dã ngoại, ngủ ngoài trời, không gian bên trong có không ít công cụ, chỉ là…

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt luôn dính vào người mình của đứa nhỏ, nói: “Hôi Hôi, giúp ba xem một chút xem em trai dậy chưa?”

Sau đó đợi đứa nhỏ quay đầu, cậu vội vàng lấy cái nồi ấp suất ra từ trong không gian, đây là lần trước đi leo núi cố ý mua.

Vì không ở đây có điện không, điện áp bao nhiêu, có hợp với nồi áp suất không, nên tiện thể cậu cũng lấy pin tích điện ra luôn.

Cậu không lo lắng lỡ như Lâm Hôi Hôi nhìn thấy hai thứ này, vì ban đầu vốn dĩ căn phòng đã bừa bộn, đứa trẻ tuổi còn nhỏ, ngay cả khi thấy, thì cũng chỉ cho là hai thứ này đã có sẵn trong nhà, không phát hiện ra chúng không phải là sản phẩm của thời đại này.

“Ba, đây là cái gì vậy? Trước đây con chưa từng thấy.” Lâm Hôi Hôi quay đầu lại, bỗng nhiên trợn to mắt tò mò hỏi.

Lâm Ẩn: “…” Cậu đã lầm rồi… Không hổ là phản diện tương lai! Còn nhỏ mà đã thông minh như vậy, nhà mình có những đồ vật gì cũng nhớ được.

“Đây là… đồ cổ, ba bảo quản đã nhiều năm, con chưa từng thấy cũng bình thường.” Cậu cẩn thận giải thích.

“Vậy chúng ta mau cất nó đi.” Lâm Hôi Hôi đạp đạp chân ngắn chạy đến.

“Đừng đừng đừng, con ngồi yên cho ba, đừng có động…”

Lâm Ẩn vội vàng ngăn cản, sau một hồi sóng gió, cuối cùng cậu cũng đổ được gạo và nước vào nồi, thành công đậy nắp nồi.

Thở dài một hơi, hai mươi phút sau, âm thanh nhắc nhở quen thuộc vang lên, trái tim Lâm Ẩn chờ đợi đã lâu mới có chút xúc động, lần đầu tiên dùng sự nghiêm túc cùng chân thành mở cái nắp nồi này.

Ngay lập tức, mùi thơm của cơm bay ngập phòng, chỉ hít một hơi, bụng liền không chịu nổi mà kêu ùng ục.

“Ba, thơm quá, con, con lại đói rồi.” Lâm Hôi Hôi ôm bụng, mắt tròn tròn nhìn cậu.

Còn đang ngủ mơ màng Lâm Tiểu Bạch cũng ngửi thấy mùi thơm, mũi nhỏ nhăn lại, vô thức liếʍ liếʍ miệng. Nhưng vừa nãy bé đã đi một đoạn đường dài, lại vừa uống sữa xong, có lẽ là quá mệt, nên chỉ động đậy một cái rồi tiếp tục ngủ.

Lâm Ẩn thở dài nhẹ nhõm, thấy bé con không bị đánh thức, mới vẫy tay với Lâm Hôi Hôi, nói: “Nhanh qua đây.”

Vừa nấu xong cháo quá nóng, Lâm Ẩn múc ra bát, lại dùng nước lạnh đổ vào bát để làm nguội một lúc, đợi nhiệt độ hạ xuống mới đưa cho Lâm Hôi Hôi, nhỏ giọng nói: “Con mau ăn đi.”

Hạt gạo trong cháo nở tung, mềm mịn thơm ngon, nhẹ nhàng thưởng thức, còn có chút ngọt ngào.

Lâm Ẩn cũng cầm một bát lên, nhấp từng ngụm nhỏ, có lẽ là quá đói, mà từ một bát cháo đơn giản cũng nểm ra được đủ ngũ vị.

Lúc này cậu vẫn chưa biết, ở đế quốc không có gạo, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Hôi Hôi được ăn.

Đứa bé có lẽ là quá đói, cả quá trình chỉ cúi đầu, liên tục dùng thìa nhỏ múc vào miệng. Ăn được một lúc, cậu bé bỏ luôn cái thìa, trực tiếp ôm bát uống, mặt cũng như chìm vào đó.

Lâm Ẩn lắc đầu cười, đồng thời cũng cảm thấy đau lòng, trước đây cả nhà nguyên chủ sống cũng khó khăn quá rồi. Nhìn đứa trẻ đói thế kia, chỉ là uống bát cháo mà thôi, mà cũng phấn khích đến tai cũng nhô ra… rồi à?

Tai?

Lâm Ẩn vội vàng đặt bát xuống, dùng sức xoa mắt, lại nhìn về phía Lâm Hôi Hôi.

Không sai! Không phải mắt cậu mờ, trên đầu Lâm Hôi Hôi thật sự nhô ra hai cái tai nhỏ xíu màu xám xám, lông mượt mà, giống như tai chó con trong truyện tranh.

Hơn nữa, theo động tác húp cháo của đứa nhỏ mà hai cái tai cũng đồng thời lắc lư qua lại, đáng yêu vô cùng.

Lâm Ẩn không nhịn được, duỗi tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái. Cái tai nhỏ lại rung một lên, hình như là ngứa.

Là… là thật sao?

Cậu rút tay lại, ngẩn ngơ nhìn ngón tay, mơ màng nghĩ: Đây là tình huống gì? Là nguyên chủ có vấn đề, hay là chồng nguyên chủ có vấn đề? Sao lại sinh ra một yêu quái nhỏ được?