Chương 9.2: Biết cô ấy không

Dám bước đến khıêυ khí©h đã là sự can đảm tột cùng của gã ta rồi, mà chuyện này vẫn là ỷ vào việc Dư Giang Hòa sẽ không phản ứng lại nên gã mới dám tiến lên, bây giờ đối phương đã lên tiếng, người đại diện của Dịch Hạ lập tức hoảng sợ như con chim cút.

Ánh mắt của Dư Giang Hòa rơi xuống người gã ta, thản nhiên nói: "Nhóc trợ lí nhà tôi nói đúng, cướp đồ của người khác thì đừng có chạy đến giả vờ giả vịt, sẽ bị chế giễu đấy."

Lúc bấy giờ, người đại diện của Dịch Hạ chỉ có thể nhịn xuống một hơi, giận cũng chẳng dám giận, gã ta chỉ có thể chán nản chạy vào thang máy.

Trong thang máy, gã không kiềm lòng được mà gọi điện thoại cho Dịch Hạ, dữ tợn nói: "Tiểu Hạ, cậu tuyệt đối phải nắm chắc cơ hội này, đến lúc đó anh cả trong công ty này sẽ là cậu!"

Ngoài thang máy, Dư Giang Hòa thấy người đại diện của Dịch Hạ bỏ đi thì thu hồi tầm mắt, anh nói với Mạnh Thiểu Du: "Đi thôi, Tiểu Lâm lấy xe đến rồi."

Mạnh Thiểu Du đứng bên cạnh anh, chứng kiến cảnh kia từ đầu đến cuối.

Cậu đuổi kịp bước chân của Dư Giang Hòa, cầm lòng không đậu mà âm thầm vỗ tay cho anh!

Thầy Dư của chúng ta quá đỉnh!

"Mới nãy thầy Dư trút giận đã thật! Thật không hiểu nổi da mặt người đó làm bằng gì mà còn dám bước đến khıêυ khí©h nữa, hừ!" Mạnh Thiểu Du đi bên cạnh Dư Giang Hòa mà nói một cách bất bình.

Nhưng vì anh cũng không có phản ứng gì lớn, nên sau khi lên xe thì cậu không nói nữa.

Tiểu Lâm không có mặt ở hiện trường, cậu ta nghe vậy thì mới tò mò hỏi hai câu.

Mạnh Thiểu Du bèn kể lại chuyện đã xảy ra, cậu ta nổi khùng lên, mắng chửi không ngừng với Mạnh Thiểu Du!

Người gì mà mặt to như cái bàn á!

Mạnh Thiểu Du với Tiểu Lâm càng chửi càng bực thêm, ngẫm lại khí đen trên mặt người đại diện kia, cậu hừ một tiếng rồi nói: "Cùng lắm bọn họ cũng chỉ có thể vui vẻ được vài ngày thôi, ấn đường đen thui như vậy thì sớm muộn cũng sẽ gặp chuyện xui xẻo cho xem!"

Vừa dứt lời, trong xe cứ thế câm nín luôn.

Tiểu Lâm không ngờ trợ lí mới tới vừa mở miệng đã đυ.ng trúng chỗ hiểm, cậu ta sợ đến mức không dám lên tiếng.

Mạnh Thiểu Du còn chưa kịp bẻ lái thì đã nghe Dư Giang Hòa nhàn nhạt nói: "Sau này phải đọc nhiều sách báo khoa học hơn, cậu còn nhỏ tuổi, đừng có trầm mê vào mấy chuyện ảo tưởng như vậy."

Mạnh Thiểu Du: "..."

Trong lúc họ trò chuyện thì đã đến bệnh viện.

Đây là một bệnh viện tư nhân, tuy thu phí đắt đỏ nhưng được cái có độ riêng tư và an toàn rất cao, những người thường sử dụng nơi này là giới nhà giàu và các minh tinh có độ nổi tiếng ngất ngưởng.

Sau khi Tiểu Lâm đỗ xe xong xuôi, cậu ta cầm một giỏ hoa quả đã chuẩn bị từ trước rồi theo vào bệnh viện.

Lúc bấy giờ Mạnh Thiểu Du mới biết, hóa ra bệnh nhân mà Dư Giang Hòa phải đi thăm chính là Lương Diễn Triều!

Đúng là trái đất nhỏ thật, Mạnh Thiểu Du nhìn Lương Diễn Triều đang nằm chơi di động trên giường bệnh mà nghĩ bụng.

Cậu đã nghe qua sự kiện fan cuồng đâm chém cách đây không lâu, chỉ là không ngờ Lương Diễn Triều và Dư Giang Hòa lại có mối quan hệ tốt như vậy, lại còn đến bệnh viện thăm hỏi nữa.

Lương Diễn Triều bị thương ở bụng, cũng may lúc đó có bảo vệ ngăn lại kịp thời nên chưa đυ.ng đến chỗ hiểm, phẫu thuật xong rồi tĩnh dưỡng một thời gian là y có thể xuất viện.

Thấy Dư Giang Hòa bước vào, Lương Diễn Triều nâng mí mắt nhìn thoáng qua rồi miễn cưỡng nói: "Ngồi đại chỗ nào đi, tôi không tiếp đâu."

Dường như Dư Giang Hòa đã quen, anh liếc nhìn Lương Diễn Triều rồi nói: "Bác gái nhờ tôi chuyển lời với cậu, nếu mà không chịu về nhà nữa thì bác ấy sẽ tới đây trói cậu đi đấy."

Hồi trẻ, mẹ của Lương Diễn Triều và mẹ của Dư Giang Hòa đều là diễn viên.

Lúc đó hai người đẹp thay nhau chống đỡ một khoảng trời, thường được gọi là Hoa Hồng Đỏ và Hoa Hồng Trắng.

Cũng vì thế, kể từ khi gia nhập vào giới thì hai bà mẹ luôn là bạn tốt, mà sau khi rời khỏi giới để kết hôn, cảm tình của hai người cũng không hề phai nhạt.

Lúc mang thai họ còn vác con đi chơi cùng, nên Dư Giang Hòa và Lương Diễn Triều đúng là lớn lên cùng nhau.

Hai người đã chơi với nhau từ nhỏ, sau khi vào giới thì quan hệ cũng tốt, mẹ của Lương Diễn Triều hay nhờ Dư Giang Hòa trông nom con mình.

Giống như bây giờ, Lương Diễn Triều sống chết không chịu nghe lời mẹ mà về nhà nghỉ ngơi, nên Dư Giang Hòa đành đảm nhận vai trò người chuyển lời.

Lương Diễn Triều nghe vậy thì cười khổ, nói: "Mẹ tôi còn kêu cậu đến tận đây, nếu tôi về nhà, không phải sẽ bị bà ấy mắng chết à..."

"Đã xảy ra chuyện như vậy, bác ấy chỉ quan tâm cậu thôi." Dư Giang Hòa đánh giá.

Bà Lương sinh ra hai người con, song người con thứ hai đã mất từ khi còn bé, cho nên bà rất lo lắng cho đứa con duy nhất này.

Lương Diễn Triều cũng hiểu đạo lý đó, y thở dài một hơi: "Tôi biết!"

Sau đó ánh mắt y lại va vào Mạnh Thiểu Du đi theo Dư Giang Hòa, nghi ngờ hỏi: "Vị này là?"

Dư Giang Hòa bèn giới thiệu: "Trợ lí mới của tôi, Mạnh Thiểu Du."

Lương Diễn Triều nhìn Mạnh Thiểu Du, bỗng chốc nở một nụ cười: "Trông trợ lí của cậu đáng yêu hơn cậu nhiều, tôi còn tưởng là người mới trong công ty chứ."

Mạnh Thiểu Du nở một nụ cười ngại ngùng, mà trái lại Lương Diễn Triều càng nhìn lại càng vừa mắt, y sờ sờ cằm rồi nói: "Tiểu Du à, nếu sau này cậu không muốn làm trợ lí nữa thì đến tìm tôi, tôi viết bài hát tặng cậu! Đảm bảo viết riêng cho cậu luôn!"

Phải biết ca khúc của thiên vương Lương được bán với giá rất cao trong giới, nên Mạnh Thiểu Du không ngờ y lại nói như vậy, cậu sửng sốt một chút rồi mới ấp úng nói: "Cảm ơn anh, nhưng chuyện hát hò tôi chỉ tàm tạm, không được đâu ạ."

Lương Diễn Triều có hứng thú với cậu nên muốn trêu trêu một tí, ấy vậy mà Dư Giang Hòa nãy giờ ngồi im một bên bỗng dưng đứng dậy, anh chặn đi tầm mắt của y rồi nói: "Chuyển lời xong rồi, thăm hỏi xong rồi, tôi về đây."

Vừa dứt lời, anh đã kéo ai kia đi ra khỏi phòng bệnh.

Lương Diễn Triều ngây người, mãi sau y mới lắc đầu, hừ một tiếng: "Chỉ là một trợ lí nhỏ nhoi mà cũng che chở gớm. Đồ keo kiệt."

- -

Dư Giang Hòa định về thật, vừa ra khỏi phòng bệnh thì anh đã đi về phía thang máy.

Mạnh Thiểu Du và Tiểu Lâm đi theo bên cạnh anh, cây dù trên tay Tiểu Lâm hơi run run, cậu ta chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

"Anh làm gì vậy?" Mạnh Thiểu Du tò mò.

"Lần trước đến thăm bệnh, bọn tôi bị tạt nước từ trên xuống dưới, tôi phải chuẩn bị kĩ càng!" Tiểu Lâm nói rất nghiêm túc.

Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì trưng ra vẻ mặt thương hại, xui xẻo đến mức nào mới phải vậy hả trời...

Ra khỏi thang máy, vẻ mặt Tiểu Lâm hơi hồi hộp, cậu ta nhìn dáo dác xung quanh.

Mạnh Thiểu Du đi bên cạnh Dư Giang Hòa lại có vẻ mặt bình tĩnh, đột nhiên bên tai cậu vang lên một giọng nói.

"Thầy Dư! Thầy Dư! Cứu tôi với —"

Mạnh Thiểu Du nhìn theo tiếng động, một hồn ma phóng ra từ phòng bệnh bên cạnh, cô ta vọt tới bên người Dư Giang Hòa, lúc chuẩn bị chạm được tới anh thì cô lại bị văng mạnh ra!

Hồn ma nọ đυ.ng phải bình nước bên cạnh, bình nước cứ thế nghiêng đổ, nước bên trong hất hết về phía Dư Giang Hòa...

"A —-!"

"Xoảng!"

Tiếng kêu thảm thiết của hồn ma và tiếng vỡ của bình nước hòa lẫn vào nhau, Tiểu Lâm nhanh chóng bật dù, chặn hết phần lớn nước đổ ra.

Mạnh Thiểu Du nhìn về phía Dư Giang Hòa, bỗng nhiên hỏi: "Thầy Dư, anh có quen một người phụ nữ sắp sinh con không ạ?"