Chương 14.1: Có người biến mất rồi

Mạnh Thiểu Du đáp ứng quá thoải mái, khiến Trương An Sinh chẳng kịp phản ứng.

Suy cho cùng, Mạnh Thiểu Du là một người thật sự có năng lực.

Việc ông nhờ một đại sư như vậy đi làm trợ lí đúng là hơi bị xấu tính.

Trương An Sinh thật sự không tuyển được trợ lí thích hợp nên mới phải mặt dày đưa ra lời đề nghị như vậy.

Song việc Mạnh Thiểu Du lại thật sự đồng ý khiến ông cảm thấy bất ngờ quá đỗi, ông bèn rề rà nói: "Cậu thật sự đáp ứng sao..."

Ông đã chuẩn bị tinh thần kêu Tiểu Lâm đang nghỉ phép về để tiếp tục kéo lông dê*.

(Kéo lông dê: Làm việc năng nổ.)

Mạnh Thiểu Du cũng không để ý nhiều, cậu nói: "Hồi trước lúc đặt bút kí cũng là kí hợp đồng làm trợ lí, nên tôi làm thêm một khoảng thời gian nữa cũng không sao, vả lại chú cũng đâu có quịt tiền lương của tôi đâu."

Cậu thật sự cảm thấy không có vấn đề gì.

Tuy có chút tài năng, nhưng việc cậu không có chỗ dựa ở Nam Thành là sự thật.

Hoàn thành đơn này xong, chẳng biết bao lâu cậu mới có việc tiếp.

Nếu đã vậy, chi bằng cậu đi làm trợ lí, tính ra còn có tiền lương ổn định nữa.

Mạnh Thiểu Du đã nói vậy, Trương An Sinh cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, ông cảm ơn đủ các kiểu qua điện thoại.

- -

Chương trình mà Trương An Sinh nhận là một chương trình du lịch văn hóa dân tộc.

Chương trình này cũng giống như truyền hình thực tế, nhưng thiên về hướng tìm hiểu các dân tộc bản xứ.

Kinh phí dồi dào và quá trình sản xuất kĩ lưỡng khiến một chương trình giải trí có tốc độ chậm rãi bất ngờ nổi tiếng trong bộ phận giới trẻ.

Chỉ có điều cũng không dễ để lên được chương trình này, bởi đây là chương trình giải trí trên đài quốc gia, có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với khách mời tham gia.

Những minh tinh khác có muốn lên cũng không có cách, ấy vậy mà Dư Giang Hòa lại được mời, nên theo lẽ tự nhiên Trương An Sinh sẽ không từ chối.

Lần này, nơi mà tổ chương trình muốn đến là một ngôi làng của người Miêu ở Trạm Giang, nghe nói ở đó vẫn còn giữ lại nhiều phong tục cổ xưa.

Một kì của chương trình phải ghi hình dăm ba ngày.

Ê-kíp thông báo rằng ngày mốt bọn họ sẽ bay thẳng đến Trạm Giang, nên Mạnh Thiểu Du bèn sắp xếp hành lí một cách đơn giản.

Đến lúc này, cậu mới hiểu cái câu chăm sóc Dư Giang Hòa cho tốt của Tiểu Lâm là có ý gì.

Ngày thường, ngoại trừ việc ăn cơm và đọc sách, thầy Dư căn bản không thèm ra khỏi nhà.

Ngay cả chuyện sắp xếp để ra ngoài ghi hình, Dư Giang Hòa cũng không đưa ra yêu cầu gì.

Mạnh Thiểu Du thấy những ngôi sao khác toàn xếp theo bao lớn bao nhỏ, đến phiên thầy Dư thì chỉ cần đem theo vài ba bộ quần áo là được.

Bảo sao phải chăm sóc anh cho tốt.

Mãi đến khi lên máy bay, Dư Giang Hòa cũng chẳng đưa ra lời dị nghị gì.

Anh chỉ chăm chú nhìn lịch ghi hình mà tổ chương trình cung cấp.

Thậm chí, từ nhà đến sân bay còn chẳng có fan đi tiễn.

Mạnh Thiểu Du cảm thấy anh chẳng hề giống một minh tinh đi quay chương trình cùng trợ lí, mà giống như một người đi ra ngoài du lịch cùng bạn bè hơn.

Sau khi đến nơi, đáp cánh rồi mà cũng không có người hâm mộ chào đón.

Trong nháy mắt, Mạnh Thiểu Du có chút hoài nghi.

Bên cạnh cậu là ảnh đế Dư đúng không? Đâu phải nghệ sĩ nhỏ hạng mười tám nào đâu đúng không?

Sao đi ra ngoài rồi mà chẳng có người hâm mộ nào hết vậy?

Dư Giang Hòa thậm chí còn không thèm đeo khẩu trang luôn!

Có lẽ là do vẻ mặt của Mạnh Thiểu Du quá lộ liễu, nên khi Dư Giang Hòa thấy cậu xoắn xuýt ở bên cạnh, anh hiếm khi mở miệng hỏi: "Sao thế?"

Mạnh Thiểu Du bèn hỏi: "Sao không thấy người hâm mộ của thầy Dư đâu vậy ạ?"

Dù sao thì đây cũng là ảnh đế mà! Đâu phải cá nhỏ hay tép riu gì đâu, anh đi ra ngoài mà không bị người hâm mộ vây quanh, cái này có vẻ trái với tự nhiên á!

Dư Giang Hòa không ngờ cậu lại thấy rối rắm về điều này, anh đáp: "Tôi là một diễn viên, bọn họ quan tâm đến tác phẩm của tôi là được rồi, không cần quan tâm đến bản thân diễn viên."

Thầy Dư thuộc loại nói chuyện bằng tác phẩm.

Trong mắt anh, tốt nhất là diễn viên và người hâm mộ nên bảo trì khoảng cách, ngày thường anh cũng chẳng lướt Weibo, chuyện tương tác với người hâm mộ cũng chỉ dừng lại ở việc thông báo ra phim mới.

Trong mắt anh, hành vi đưa tiễn đã được coi là "khác người" rồi.

Dư Giang Hòa đã có cái nhìn như vậy, theo lẽ tự nhiên, cộng đồng mê phim cũng thuận theo ý kiến của anh, đôi bên đều giữ lại một khoảng cách nhất định, có thể gọi là một dòng nước trong của showbiz.

Song, điều này cũng không có nghĩa là fan của Dư Giang Hòa theo hệ Phật*, lúc cần mua thì họ vẫn mua, tổng hợp số liệu cũng không sót một số nào!

(Hệ Phật hay Phật hệ: Không sân si với đời.)

Đánh call* điên cuồng vì thầy Dư!!!

(Đánh call: Ủng hộ.)

Trong lúc trò chuyện, hai người cũng gặp được người của ê-kíp một cách thuận lợi.

Ngoại trừ Dư Giang Hòa, khách mời của tập này còn có hai người nữa, một nam một nữ, là nam nữ chính trong một bộ phim truyền hình đang hot.

Khi thấy Dư Giang Hòa, trước mắt hai người sáng ngời, họ mừng rỡ nói: "Trời ơi! Hóa ra khách mời thần bí mà tổ chương trình nói đến lại là thầy Dư!!"

"Vậy mà thầy Dư lại đến đây! Khách mời bí ẩn này cũng bất ngờ quá!!"

Hứa Ngưng và Tần Bân cũng không ngờ tổ chương trình lại có thể kéo Dư Giang Hòa đến, vừa nhìn thấy người thật thì họ đã sáp lại ngay.

Hứa Ngưng ôm mặt nói: "Có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ có thể quay chương trình cùng thầy Dư!"

Với tư cách là diễn viên, Dư Giang Hòa chính là thần tượng của phần lớn diễn viên trong giới giải trí.

Khi bạn có cơ hội đứng chung sân khấu với thần tượng, điều đó hệt như một giấc mơ vậy!

Tần Bân lại nói: "Đợi chương trình phát sóng, tôi muốn giữ lại kì này để làm đồ gia truyền!"

Thấy biểu hiện của hai người kia, Mạnh Thiểu Du nghĩ bụng, đây mới là đãi ngộ mà thầy Dư nên có.

Mà trái lại, Dư Giang Hòa đã quá quen, sau khi chụp ảnh chung với Hứa Ngưng và Tần Bân, anh bèn đi cùng tổ chương trình đến khách sạn.

Khách sạn ở vị trí hẻo lánh nên không quá cao cấp.

Vả lại, khi ghi hình thì bọn họ cũng không nán lại đây.

Đạo diễn nói: "Khách sạn này là để mọi người nghỉ ngơi tạm thời, ngày mai chúng ta phải vào trại rồi.

Mấy ngày tiếp theo đều ở trong trại."

Tổ chương trình đã quen với việc ở lại nơi quay phim để tiếp cận và tìm hiểu phong tục của dân địa phương.