Chương 14.2: Có người biến mất rồi

Trước khi đến ghi hình, mấy vị khách mời đều đã biết trước điều này, vậy nên họ cũng không có ý kiến gì.

Đêm đầu tiên không có sắp xếp gì.

Hơn nữa nơi này lại có vị trí khá hoang vu nên tối đến họ cũng chẳng có hoạt động gì để giải trí.

Sau khi cơm nước xong, đèn dầu bên ngoài đã tắt mất phân nửa.

Thói quen sinh hoạt của hai người trẻ tuổi là Hứa Ngưng và Tần Bân đã bị định hình bởi đô thị sầm uất, về căn bản thì họ không thể đi ngủ sớm như vậy được.

Những người khác trong đoàn cũng chưa vào phòng ngủ vội, họ dứt khoát ngồi xung quanh đại sảnh để nói chuyện phiếm, coi như là để bồi dưỡng chút tình cảm.

Hứa Ngưng là một người ưa nói, bình thường cô thích xem mấy bài viết linh tinh, mà địa điểm ghi hình lần này lại là trại người Miêu, nên cô chọc chọc Tần Bân bên cạnh rồi nói: "Ê, ngày mai ông nhớ phải cẩn thận một chút, đừng có liếc mắt đưa tình với mấy cô bé trong trại nha, coi chừng bị người ta giữ lại làm con rể đó."

"Nghe nói người Miêu trong trại đều sẽ thả cổ ra, sau đó cho ông loại cổ gây lú gì đó."

Trong đoàn phim, Tần Bân và Hứa Ngưng có quan hệ không tệ.

Cậu ta bị trêu thì cũng chẳng giận, chỉ hạn hán lời mà nói: "Cái bà cô này, bà không thể nhìn vào điểm tốt của tôi được hả? Cứ làm như tôi là chim công thích liếc mắt đưa tình một cách tuỳ tiện ấy!"

Hứa Ngưng làu bàu hai tiếng: "Tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở ông thôi!"

Suy cho cùng thì họ cũng đến trại người Miêu mà.

Tần Bân lơ đễnh nói: "Tôi thấy bà đọc tiểu thuyết viễn tưởng hơi nhiều thì có, trên thế giới này làm gì có cổ trùng hay ma quỷ."

Nói xong, cậu ta lại nhìn về phía Dư Giang Hòa đang ngồi một bên: "Đúng không thầy Dư?"

Dư Giang Hòa đang im lặng đọc sách thì đột nhiên bị cue*, anh dời tầm mắt khỏi cuốn sách, nói một cách chậm rãi: "...Hành động cẩn thận cũng tốt mà."

(Cue: Chỉ đích danh.)

Anh cũng không trả lời rốt cuộc là có cổ trùng và ma quỷ hay không mà chỉ chọn cách nói thỏa hiệp.

Tuy nghe thì chẳng có gì lạ, nhưng nếu câu này phát ra từ miệng Dư Giang Hòa thì đúng là rất quái!

Ai ở trong giới mà không biết thầy Dư là một người theo chủ nghĩa duy vật chứ?

Khi Tần Bân hỏi câu này, cậu ta đã chắc mẩm thầy Dư sẽ đứng về phía mình, ai ngờ Dư Giang Hòa lại nói như vậy.

Thầy Dư, thầy sao vậy, tính cách của thầy sụp đổ rồi!!

Trong nháy mắt, mọi người đều nhìn Dư Giang Hòa với ánh mắt tràn ngập vẻ khϊếp sợ.

Nhưng trái lại, Dư Giang Hòa lại không có phản ứng gì, thấy ánh mắt của mọi người, anh còn hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì sao?"

"..."

Hành động cẩn thận thì đâu có vấn đề gì, nên mọi người cười gượng nói: "K-không có gì ạ."

Sau đó họ lại điên cuồng kêu gào trong lòng, thầy Dư à, cái gì đã thay đổi thầy vậy!

Thấy bọn họ không nói lời nào, Dư Giang Hòa bèn tiếp tục đọc sách của mình.

Lúc bấy giờ, mọi người mới nhận ra tiêu đề của cuốn sách trong tay anh là, "Tuyển Tập Văn Hóa Bí Ẩn Của Trung Quốc".

Mọi người: "..."

Trời má, có phải thầy Dư bị đoạt hồn không?!

Người duy nhất biết chân tướng là Mạnh Thiểu Du, nhưng thấy dáng vẻ chuyên tâm đọc sách của thầy Dư, cậu cũng có chút hoảng hốt.

- -

Sáng ngày hôm sau, ê-kíp chương trình xuất phát đến ngôi làng cổ.

Trại người Miêu lâu đời ở Trạm Giang nằm gần sông gần núi, đa phần nhà ở đều được xây cao lên.

Ê-kíp chương trình mời một người dân bản xứ đến làm phiên dịch, vì đã đánh tiếng trước nên mọi người trong trại đều rất hoan nghênh người của tổ chương trình.

Đặc biệt là những người trẻ tuổi, bọn họ rất ít khi ra khỏi trại, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy nhiều người lạ như vậy.

Quan trọng hơn cả, khách mời mà tổ chương trình mời đến còn có ngoại hình rất đẹp, có không ít trẻ con đi theo cha mẹ mình để ngắm trộm.

Tần Bân dòm ngó xung quanh, cậu ta thấy một cô bé đang núp đằng sau mẹ, lặng lẽ quan sát mình.

Khi hai người đối mắt với nhau, cô bé còn rụt rè cúi đầu xuống.

Phản ứng ngây thơ như vậy khiến cho Tần Bân cũng phải thẹn thùng.

Hứa Ngưng bên cạnh nhìn theo ánh mắt cậu, cô lặng lẽ chọc chọc cậu rồi nói khẽ: "Kiềm chế một chút đi!"

Tần Bân nghe vậy thì cũng hiểu như thế là không hay, nên cậu ta vội vàng thu lại tầm mắt, cũng không phát hiện ra ánh mắt mất mát của cô bé nọ.

Mạnh Thiểu Du là trợ lí nên không thể lên hình, song ê-kíp chương trình cũng không cấm nhóm trợ lí đi theo.

Cậu theo sau mọi người, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi.

- -

Tổ chương trình đến vừa đúng lúc, họ bắt kịp bữa tối bên lửa trại của làng người Miêu.

Trong bữa tiệc, nam nữ trẻ tuổi trong trại quây quần bên nhau, họ bắt cặp song ca, cực kì náo nhiệt.

Một số người Miêu nhiệt tình còn lôi kéo khách mời ca hát và nhảy múa cùng.

Hứa Ngưng và Tần Bân đều bị kéo ra múa hát, vì không bắt được nhịp mà họ còn gây ra không ít tiếng cười.

Ngay cả thầy Dư luôn giữ mặt lạnh cũng bị lôi ra múa hát.

Mạnh Thiểu Du đứng ngoài khung hình, cậu nhìn thầy Dư đung đưa tứ chi một cách cứng ngắc mà cười đến mức ngả trái ngả phải, còn không quên quay phim lại!

Sau đó, cậu thành công nhận được ánh mắt trách móc của anh.

Cuối cùng, sau khi người của ê-kíp chương trình quay đủ tư liệu, họ cũng đóng camera lại rồi gia nhập vào cảnh tượng huyên náo này.

Lúc bấy giờ, những đôi bạn trẻ vừa mắt nhau sẽ kết bạn, cùng hẹn hò dưới bầu trời đêm, nếu đôi bên cảm thấy không tệ thì có thể tạo nên một câu chuyện đẹp.

Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, mọi người mới chậm rãi tản đi.

Hứa Ngưng đi trên đường, cô với lấy thắt lưng rồi nói: "Chơi cả đêm mà chẳng biết mệt là gì...!Bầu không khí trong trại tốt dễ sợ luôn á!"

Suy cho cùng đây cũng là một nơi chưa bị thương mại hóa, phong cách xưa cũ của thiên nhiên khiến con người ta quên đi cơn mỏi mệt.

Hứa Ngưng nói: "...Ông nghĩ thế không, Tần Bân?" Cô vừa nói vừa quay đầu lại, sau đó chợt sửng sốt.

Cô nhìn những người khác rồi hỏi: "Tần Bân đâu rồi?"

Lúc bấy giờ, ai nấy trong ê-kíp mới phát hiện ra, Tần Bân vẫn luôn đi cùng mọi người đã biến mất tự khi nào!