Chương 22.1: Anh ấy chỉ cho rằng tôi là một con búp bê

Hai hệ của thầy Dư chuyển đổi quá sức là trôi chảy, khiến Mạnh Thiểu Du chẳng kịp phản ứng.

Song cậu vẫn bảo: "Nhìn thì có vẻ là bị ám, chỉ có điều tôi không cảm nhận được hơi thở của ma quỷ." Nếu là linh hồn chiếm lấy thân thể người sống thì không có lý nào Mạnh Thiểu Du lại không nhìn ra được.

Nói chung Lâm Mịch Hạ điên thì điên thật, nhưng không có vẻ như là bị quỷ ám.

Mạnh Thiểu Du nói: "Chắc là vấn đề nằm trên người Lâm Mịch Hạ, nhưng tôi không tiếp xúc nhiều với cô ấy nên cũng không biết tình trạng của cô ấy ra sao."

Cho dù có muốn bắt quỷ thì cũng phải phân tích vấn đề một cách cụ thể.

Nghe cậu nói vậy, Dư Giang Hòa cũng hiểu được rằng trong đó có chút khó xử, anh bèn nói: "Đêm nay cứ ngủ trước đã, cậu vất vả rồi."

Mạnh Thiểu Du lắc đầu, cậu đối phó với Lâm Mịch Hạ là một chuyện dễ dàng, thế nhưng thầy Dư lại quá ư là xui xẻo, không hiểu sao mà cậu có cảm giác rằng những chuyện không hay đều xoay quanh anh.

Có rất nhiều người chứng kiến chuyện tối hôm qua, điều này liên quan đến con đường nghệ sĩ của Lâm Mịch Hạ, cho nên sáng sớm hôm sau, người đại diện của Lâm Mịch Hạ ghé thăm.

Tuy nói là thăm hỏi nhưng người đại diện chia cho các nhân viên trong ê-kíp hết quà lớn đến quà nhỏ, đã vậy còn mỗi người một phần, hắn ta cười nói: "Lúc ở trong đoàn Hạ Hạ của bọn tôi có chút tùy hứng, mong mọi người thông cảm nhiều hơn."

Ai sáng suốt cũng biết rằng việc này là để giúp Lâm Mịch Hạ giải quyết hậu quả, mong mọi người đừng phát tán chuyện tối qua ra ngoài.

Đã nhận đồ thì phải nể mặt, đã thế phần quà này cũng nặng đô, tất cả mọi người trong đoàn phim đều trưng ra khuôn mặt tươi cười, việc này được họ nuốt vào trong bụng.

Người đại diện cũng tặng quà cho thầy Dư, dù sao thì Lâm Mịch Hạ cũng cào cửa thầy Dư, nên so với người khác thì quà tặng của anh nhiều hơn một chút.

Song thầy Dư lại không nhận, anh nghiêm túc nói: "Có thể thấy hành vi của cô ấy như vậy là do bình thường gặp áp lực quá lớn, công ty các anh nên quan tâm sức khỏe tâm lí của nghệ sĩ nhiều hơn."

Người đại diện của Lâm Mịch Hạ nghe xong thì vã mồ hôi hột.

Hắn mới biết được chuyện tối qua của Lâm Mịch Hạ qua lời trợ lí, âm thầm đoán ra mấy chuyện không thích hợp.

Nghe nói những ai đã chứng kiến chuyện đêm đó đều phải về bật Chú Đại Bi để ngủ, ấy vậy mà vị đương sự này lại hoàn toàn ngược lại, anh chẳng những không bị ảnh hưởng một chút nào, mà lại còn ra vẻ công ty quá khắt khe đối với nghệ sĩ.

Có điều như vậy cũng tốt, thầy Dư nổi tiếng là người theo chủ nghĩa duy vật trong giới, dáng vẻ chính trực này khiến người ta cảm nhận được một nguồn năng lượng phấn chấn, vẫn là không nên đả kích anh thì hơn…

Dư Giang Hòa không tin vào việc này nên người đại diện cũng không nhiều lời, hắn còn gật đầu hùa theo: "Đúng vậy, khả năng cao là do gặp áp lực lớn trong công việc, khi quay về tôi nhất định sẽ liên hệ bác sĩ cho cô ấy!"

Sau khi tán gẫu hai câu thì hắn rời khỏi đoàn làm phim.

Lúc đó Mạnh Thiểu Du đứng ngay bên cạnh, cậu nhìn vẻ mặt đứng đắn của thầy Dư mà xém tí là không gồng được nữa.

Sau khi người đại diện đi rồi, Dư Giang Hòa mới nhìn cậu một cái, anh lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Thật ra anh làm vậy không phải là để giữ thiết lập theo chủ nghĩa duy vật hay gì cả.

Chỉ là những năm qua người ta luôn có ấn tượng sâu đậm như vậy, nếu thay đổi đột ngột thì sẽ mang đến rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Dư Giang Hòa rất ghét mấy chuyện phiền phức, vậy nên cứ giữ như bình thường thì có vẻ tốt hơn.

Người đại diện của Lâm Mịch Hạ thu xếp đâu ra đó cho cô.

Kế đó, mọi người lại thấy Lâm Mịch Hạ đến đoàn làm phim với dáng vẻ rất bình thường, cứ như hoàn toàn không nhớ rõ bản thân đã làm chuyện gì ngày hôm qua.

Lúc nhìn thấy Dư Giang Hòa, cô ta vẫn chào hỏi với vẻ mặt nhiệt tình.

Tuy đã được đánh tiếng trước là không đề cập đến chuyện hôm qua nữa, thế nhưng chứng kiến cảnh tượng này, người trong đoàn làm phim vẫn không nói nên lời.

Ủa ủa, chẳng lẽ chuyện tối qua chỉ là mơ?

Kĩ năng diễn xuất của Lâm Mịch Hạ đã đạt đến trình độ thần sầu như vậy từ lúc nào thế?

Nhưng bất kể mọi người nghĩ như thế nào trong lòng, đoàn làm phim vẫn phải tiếp tục quay.

Cảnh hôm nay là cảnh đối diễn giữa nữ chính và kiếm linh, tức là tình tiết của Lâm Mịch Hạ và thầy Dư.

Sau khi nữ chính nhận ra tình cảm của mình đối với nam chính, cô bèn tìm cách tiếp cận, muốn chiếm lấy tình cảm của anh.

Vì vậy cô đi tìm kiếm linh của nam chính để làm cố vấn, cô gái mộng mơ ngại ngùng nói ra nỗi lòng của mình, toàn cảnh này đều là mùi vị chua xót của tình yêu.

Thế nhưng kiếm linh lại cực kì lạnh nhạt, căn bản là không hiểu gì về tình cảm của nhân loại, sau khi nghe xong ý định của nữ chính thì hai mắt nó lóe sáng: "Cô đang khiêu chiến với cậu ấy sao? Được, tôi thay mặt cậu ấy chấp nhận."

Nữ chính: "..."????

Bởi vậy mới dẫn đến một trận quyết đấu phản lưới nhà, ấy vậy mà lại khiến cho tình cảm của nam nữ chính tăng thêm một bậc.

Đoạn này chủ yếu là tấu hài, vì không có biên độ động tác quá lớn nên chỉ thử thách kĩ năng đọc lời thoại của diễn viên và cách xử lí tình tiết trong lúc diễn.

Quay tốt thì là một người tinh tế, quay dở thì thành một con rối gỗ.

Thầy Dư chỉ đứng yên một chỗ, ấy vậy mà anh vừa mở miệng ra thì đã hệt như bản thân kiếm linh đang đứng ở đó, cuối cùng khi anh nói ra lời thoại trong cảnh này, ai nấy đều không kiềm được mà cười ra tiếng.

Đúng là một kiếm linh đầu gỗ mà.

Đồng thời, điều này cũng thể hiện rõ kĩ thuật diễn xuất của Dư Giang Hòa, hóa ra thật sự có một loại diễn xuất có thể khiến người khác như lạc vào bên trong thế giới của cảnh phim! Tuy kĩ thuật diễn của Lâm Mịch Hạ cũng không tệ, thế nhưng ở trước mặt Dư Giang Hòa thì cô ta hoàn toàn bị cuốn đi.

Đợi sau khi kết thúc, lúc Dư Giang Hòa trở về vị trí của mình, Mạnh Thiểu Du đã bội phục đến mức biến thành hải cẩu vỗ tay.

Mạnh Thiểu Du không hiểu rõ về diễn xuất lắm, thế nhưng điều này cũng không ngăn cậu cảm thấy thầy Dư trâu bò!