Chương 22.2: Anh ấy chỉ cho rằng tôi là một con búp bê

Sau đoạn diễn này là cảnh của nam chính.

Kiều Tự Minh là một diễn viên chuyển mình từ thần tượng, đương nhiên là kĩ năng diễn xuất không thể so sánh với ảnh đế được, thế nhưng khi đối diễn với Lâm Mịch Hạ thì cậu ta cũng không bị chèn ép, thật ra đã rất giỏi rồi.

Sau khi diễn xong, Kiều Tự Minh nhìn thấy Dư Giang Hòa đang nghỉ ngơi ở một bên, cậu ta cào tóc rồi ngượng ngùng nói: "Thầy Dư, biểu hiện của em có ổn không ạ?"

Kiều Tự Minh cũng ôm giấc mộng diễn viên, mà hôm nay thần tượng của cậu ta còn ngồi một bên nhìn cậu diễn nữa, Kiều Tự Minh sắp hồi hộp muốn chết rồi!

Dư Giang Hòa cũng thường để tâm đến những diễn viên có biểu hiện tốt, nghe Kiều Tự Minh hỏi vậy, anh bèn nói: "Biểu hiện rất tốt đấy."

Chỉ là một câu đơn giản như vậy, nhưng Kiều Tự Minh cứ thế toét ra một nụ cười vô cùng hạnh phúc! Lâm Mịch Hạ cũng sáp lại gần, khi nghe thấy Dư Giang Hòa khích lệ Kiều Tự Minh, cô ta sẵn miệng nói: "Tiểu Kiều thật sự rất cố gắng! Không giống tôi, không đọc kịch bản nhiều, hôm nay phát huy không tốt như lúc trước..."

Kiều Tự Minh: "..."

Mạnh Thiểu Du: "..."

Lâm Mịch Hạ nói vậy, không phải là đang nói tuy Kiều Tự Minh đã cố gắng nhưng vẫn còn kém cô ta sao?

Cái giọng điệu này, trà xanh thật sự luôn á!

Kiều Tự Minh cũng không phải đứa ngốc, cậu ta nghe ra được ý tứ trong lời nói của Lâm Mịch Hạ.

Đoạn, nụ cười tươi rói trên mặt trở nên cứng ngắc.

Cậu ta nói: "Em không có thiên phú như chị Hạ Hạ..."

Lâm Mịch Hạ chớp chớp mắt nhìn lại: "Tiểu Kiều, em đừng nói vậy về bản thân mình, cần cù bù thông minh mà!"

Ghê chưa, đây là trà xanh và bạch liên kết hợp lại đó!!

Kiều Tự Minh chẳng biết nói gì nữa, Lâm Mịch Hạ lại bảo: "Ôi, chị nói vậy em không giận chứ? Xin lỗi nhiều nha, đôi khi chị hơi bị nhanh mồm nhanh miệng á..."

Kiều Tự Minh: "..."

Biểu cảm của Lâm Mịch Hạ rất sinh động tự nhiên, dáng vẻ chân thành, nên trong lúc nhất thời, Kiều Tự Minh cũng không biết rốt cuộc là cô cố tình cà khịa hay là EQ của cô thấp thật…

Về lý, có người nào trong giới giải trí mà không khéo léo đâu, nên Lâm Mịch Hạ khiến cho Kiều Tự Minh hơi bị choáng váng.

Lâm Mịch Hạ lại chuyển hướng sang Dư Giang Hòa, cô ta nhíu mày: "Thầy Dư còn đang nghỉ ngơi mà, nếu là chị thì chị tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy anh ấy đâu ~"

Ê, ê!!!

Kiều Tự Minh nghẹn một cục máu trong cổ họng, suýt chút nữa là thăng luôn.

Lúc bấy giờ, thầy Dư chứng kiến từ đầu đến cuối cũng mở miệng, anh nhìn Lâm Mịch Hạ rồi nói: "Đúng là cô ồn thật đấy, có chuyện gì không?"

Lâm Mịch Hạ: "..."

Thầy Dư vừa mở miệng, Lâm Mịch Hạ đã lộ ra vẻ mặt mất mát, cô ta nói: "Thầy Dư chê tôi phiền sao? Rất xin lỗi, chỉ là tôi rất muốn nói chuyện với thầy Dư mà thôi..."

Dư Giang Hòa lạnh lùng ừ một tiếng.

Cuối cùng Lâm Mịch Hạ nghẹn họng, cô ta nhìn thoáng qua Kiều Tự Minh, rồi lại liếc qua Dư Giang Hòa, cực kì tủi thân mà bỏ đi.

Tuy biết thầy Dư không ra mặt vì mình, nhưng Kiều Tự Minh vẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó cậu ta cũng không đứng trước mặt thầy Dư nữa.

Đợi đến khi bọn họ đi rồi, Mạnh Thiểu Du mới bảo: "Lâm Mịch Hạ là lạ."

Dư Giang Hòa nhìn về phía cậu, hỏi: "Cậu có manh mối gì à?"

Mạnh Thiểu Du cười hì hì: "Cái này, tối nay sẽ biết!"

Nói là tối, nhưng thật ra là khuya lắc khuya lơ.

Rất hiếm khi đoàn làm phim không có cảnh quay đêm, nên họ kết thúc công việc khá sớm.

Mạnh Thiểu Du trộm nói với thầy Dư: "Tối nay anh đừng ngủ, lát nữa tôi đến tìm anh!" Dư Giang Hòa quay đầu nhìn cậu một cái, im lặng một lúc rồi mới chậm rãi gật đầu.

Vì lấy danh trợ lí, nên phòng của Mạnh Thiểu Du ở ngay sát vách phòng thầy Dư.

Tại nơi mà bọn họ ở, mỗi phòng đều có một ban công hướng ra ngoài, chúng nằm san sát nhau, không có nhiều khoảng cách giữa cửa sổ và ban công.

Đến đêm, Dư Giang Hòa nghe được tiếng đập cửa sổ, anh vừa đi đến thì đã thấy Mạnh Thiểu Du đang cưỡi trên lan can.

Dư Giang Hòa: "..."

Cửa đâu sao không đi?

Nhưng dù có nói thế nào thì thầy Dư vẫn đi ra mở cửa sổ, anh kéo Mạnh Thiểu Du từ ban công vào rồi nói một cách bất đắc dĩ: "Lần sau đi bằng cửa đi, như vậy không an toàn."

Mạnh Thiểu Du nói: "Như vậy thì mới không bị ai phát hiện."

Dư Giang Hòa: "..."

Mạnh Thiểu Du cũng không để ý đến khoảng lặng ngắn ngủi của thầy Dư, cậu cực kì hăng hái nói: "Bây giờ sắp đến lúc rồi, bọn mình đi thôi!"

Cậu nói xong thì kéo Dư Giang Hòa ra ngoài ban công, anh thấy vậy thì nhắc: "Đây là tầng bốn."

Không ngờ Mạnh Thiểu Du lại bảo: "Không sao đâu, tôi có mượn xích câu hồn của Lão Triệu."

Nào ngờ cậu đã tính toán đâu ra đó rồi, chưa từng nghĩ đến chuyện đi bằng cửa chính.

Dư Giang Hòa thấy vậy thì thở dài, thôi thì tùy nhóc con này vậy.

Nếu đã dùng đến xích câu hồn, vậy thì đương nhiên phải mở mắt âm dương cho thầy Dư.

Lúc bấy giờ thầy Dư đã ngựa quen đường cũ, vì xung quanh không có thứ gì dơ bẩn nên biểu tình của anh cũng cực kì bình tĩnh.

Hai người họ rời khỏi khách sạn bằng xích câu hồn, Mạnh Thiểu Du lấy một cái la bàn ra rồi nói: "Bây giờ cứ đi theo la bàn là đến nơi!"

Nơi bọn họ quay phim nằm ở vùng ngoại thành, cách chỗ này ba trăm thước là một khu rừng nhỏ, đi qua đó chỉ mất vài phút.

Hai người đi vào trong rừng cây theo chỉ dẫn của la bàn, sau đó nghe được một tiếng khóc nho nhỏ.

Mạnh Thiểu Du nhìn thoáng qua la bàn, cậu lần theo giọng nói để tìm kiếm.

Đoạn, hai người nhìn thấy một con búp bê nhỏ ngồi trên một phiến đá trong rừng cây.

Trên người búp bê có đính một lá bùa, lúc này nó đang bụm mặt khóc hu hu.

Mạnh Thiểu Du và thầy Dư liếc nhau rồi đi lại, con búp bê nọ nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, ấy vậy mà khi thấy người tới, nó lại phun ra tiếng người: "Thầy Dư!"

Giọng nói này giống Lâm Mịch Hạ y như đúc!

Dư Giang Hòa tiến lên từng bước rồi hỏi: "Ngươi biết ta à? Ngươi có quan hệ gì với Lâm Mịch Hạ?"

Con búp bê nọ nghe vậy thì ngẩn cả người, sau đó nó lại khóc đến mức nghẹn cả họng, la lớn: "Vậy mà anh lại nói chuyện với tôi?! Anh không phải là thầy Dư!! Hu hu...!Thầy Dư chỉ cho rằng tôi là một con búp bê có gắn máy ghi âm thôi!"

Dư Giang Hòa: "..."

Mạnh Thiểu Du: "...Phụt." Nói chuẩn lắm