Chương 22

Anh ấy tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước mưu kế khiến cho anh ta đi lên trên con đường trở thành bia đỡ đạn của đại thần biên kịch!

Nhưng dưới sự giám sát của hai cơ sở ngầm, Khanh Khâm vẫn cần phải đưa ra một lời giải thích hợp lý: “Suy cho cùng sếp Lý cũng là người già trong nhà máy chúng ta, hiểu rõ lịch sử thương hiệu của chúng ta hơn bất cứ người nào, con trai của ông cũng có thể nắm giữ tư liệu đầu tiên, càng là người đáng tin cậy nhất. Suy cho cùng nước trái cây Tân Phân giàu có hống hách, lựa chọn luật sư khác, còn không biết sẽ gặp phải những thủ đoạn hạ lưu gì. Có lúc, phù hợp với chức vụ hơn người khác càng quan trọng hơn.”

Sếp Lý chợt hiểu ra tinh thần trong đó, lập tức gật đầu: “Tôi nhất định sẽ quay về nói chuyện cẩn thận với con trai, tuyệt đối sẽ không khiến cho ngài thất vọng.”

“Bây giờ gọi điện thoại về nhà đi, cẩn thận nói chuyện này, nếu như cậu ấy làm tốt, sau này chính là cố vấn pháp luật của công ty chúng ta.” Khanh Khâm hài lòng gật đầu, sốt ruột muốn đem mọi chuyện giải quyết ổn thoả.

Sếp Lý chạy thật nhanh ra ngoài gọi điện thoại, bô bô nói mọi chuyện với con trai.

Nghe sự ủy thác của bố, Lý Trí im lặng trong giây lát, cúi đầu nhìn đống giấy vụn ở trước mặt mình.

Mặc dù anh ta tốt nghiệp đại học chính trị và pháp luật với thành tích xuất sắc. Nhưng khi bắt đầu gia nhập công ty luật này, anh ta chỉ làm một vài công việc lặt vặt, hoàn toàn không phải cảnh tượng đầy khí lực đứng trên toà án trong giấc mơ.

Giống như mọi sinh viên trẻ bồng bột lần đầu tiên bước ra ngoài xã hội, từ đầu tới cuối trong lòng anh ta luôn có một âm thanh đang gào thét, làm những việc này là đang lãng phí tuổi trẻ và tài năng của anh ta!

Nhưng vụ kiện bố nhắc tới, anh ta thật sự có năng lực để nhận sao?

Đứng trước cơ hội, Lý Trí cũng được coi là ăn đứt những người trẻ tuổi khác ở Kinh Châu, không nhìn được có chút do dự.

“Bố, trước tiên bố hãy gửi tư liệu qua cho con, con muốn xem thử.”

“Được được, sếp Khanh nói con là lựa chọn tốt nhất, suy cho cùng con là từ nhỏ ở trong nhà máy lớn lên.”

“Từ nhỏ?” Lý Trí nhẹ giọng lặp lại, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng, anh ta vội vàng ngồi xuống lật xem luật thương hiệu: “Bố, cúp điện thoại trước, con có vài ý tưởng cần xác nhận lại.”

Trong cùng một khoảng thời gian, trụ sở chính của Tân Phân là một mảng u ám buồn rầu.

Trường Sơn im lặng hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, gạt tàn thuốc chất chồng thành một ngọn núi nhỏ, bên trong phòng họp sương mù lượn lờ, số lượng hoàn toàn có thể gây chết người.

Các giám đốc ở hai bên chiếc bàn dài đều run rẩy không dám nói gì.

“Không có ai giải thích được số lượng tiêu thụ tháng này sao?” Anh ta thấp giọng đảo mắt nhìn tất cả mọi người.

Những người khác bắt gặp phải ánh mắt của anh ta, lập tức cúi thấp đầu, hoàn toàn không dám nói gì.

Trương Sơn bất ngờ bật cười, vươn tay lấy gạt tàn thuốc ném mạnh xuống đất, toàn bộ mọi người đứng dậy: “Tân Phân chúng ta đã lôi kéo được nhà đầu tư lớn, đầu tư vào hàng chục triệu đồng, cuối cùng kết quả thế nào, các người nói cho tôi xem!”

Mọi người giống như chim cút, rúc vào nhau run rẩy.

Bọn họ cũng không ngờ tới Thất Bảo bước vào đường cùng vẫn có thể phản kích, ngay lập tức từng bước xâm chiếm một mảng thị phần lớn của bọn họ.

Trương Sơn thở hổn hển, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, chỉ vào người trong góc: “Anh, trưởng phòng quảng bá, đứng dậy nói đi.”

Nhìn lên ánh mắt lặng lẽ thương xót của mọi người, sắc mặt Tống Khải trắng bệch đứng lên, run bần bật cầm lấy chồng báo cáo, giọng nói dần dần ổn định: “Chúng tôi cẩn thận nghiên cứu quá trình trỗi dậy của Thất Khí, phát hiện ra nhiệt độ ban đầu là do blogger “Đào Đào Thao Thao” của một công ty trang web video mang lại, chúng ta cũng có thể bắt chước cách này, mở rộng kênh mua sắm trực tuyến. Sau đó tìm một blogger nổi tiếng trên mạng để quảng cáo. Chi phí này thậm chí còn thấp hơn chi phí quảng cáo truyền thống và có thể thâm nhập tốt hơn vào thị trường giới trẻ.”

Trương Sơn không nói gì, gật đầu, vẫy tay bảo anh ta ngồi xuống.

Tống Khải lập tức thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra sau lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nguyền rủa: Tên sếp chó má.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

“Sếp Trương, điện thoại sếp Đặng của Nguyên Như.” Thư kí vội vàng cầm điện thoại tới.

Trương Sơn xoa mặt, trên mặt treo một nụ cười, nhận điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng: “Sếp Đặng, hôm nay sao lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi thế này?”

Đặng Bái Âu là phó lãnh đạo của chi nhánh Nguyên Như ở Kinh Châu, chuyên chuyển giao hàng hóa cho nhà máy, được xem là nhân vật nắm giữ mạch máu của Trương Sơn. Trương Sơn cũng sử dụng không ít quan hệ mới kết nối được với người này, để sếp Đặng cho Tân Phân kênh phân phối lớn nhất.