Chương 23

Lúc này, nghĩ tới lúc trước nói khoác khoe khoang và thành tích ảm đạm của tháng này, Trương Sơn chỉ cảm thấy điện thoại nóng phỏng tay.

Giọng điệu sếp Đặng bình thản, nhưng lại chứa đựng sự tức giận dữ dội: “Tôi cũng đã xem doanh số bán hàng tháng này của mọi người rồi, những gì cần tranh giành cũng đã cố gắng hết sức giúp mọi người tranh giành rồi.”

“Tháng này chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.” Trương Sơn cảm thấy rất chột dạ.

Giọng điệu đối phương lạnh nhạt: “Sếp Trương cũng không còn trẻ nữa rồi, phải biết trên thương trường không có sự cố ngoài ý muốn. Thương trường như chiến trường, bước sai một bước sẽ không thể quay đầu lại được nữa rồi.”

Trương Sơn vội vàng gật đầu, thấp kém hèn mọn:

“Phải phải, còn phải làm phiền ngài nhiều, ngày khác mời ngài dùng bữa.”

“Không cần, tôi chỉ cho mọi người một lời nhắc nhở thôi.” Sếp Đặng cúp điện thoại.

“Ừm, được.” Nụ cười của Trương Sơn từng chút một biến mất trên khuôn mặt, gân xanh nổi lên trên mặt, giống như con rắn giận dữ, muốn chọn người để nuốt chửng.

Anh ta cúp điện thoại, vô cùng u ám nhìn đám cấp dưới vô dụng này: “Tan họp đi.”

Mọi người anh đẩy tôi chạy nhanh chóng rời khỏi phòng họp này.

Cửa phòng họp đóng lại, bên trong truyền ra tiếng đập phá bàn ghế cạch cạch cùng với tiếng gào thét của người đàn ông.

Thư kí đứng ở bên ngoài đợi một lúc lâu, ông chủ toàn thân bao phủ áp suất cực thấp mới đi ra:

“Gọi cố vấn pháp luật của chúng ta tới đây, vụ kiện thương hiệu, chỉ được thắng, không được phép thua.”

Đặng Bạch Âu cúp điện thoại, lạnh lùng hừ một tiếng, đốt một điếu thuốc.

E ngại tư bản đứng sau Tân Phân, ông ta vốn dĩ muốn thúc đẩy mạnh mẽ cho Tân Phân, chẳng biết làm thế nào khi đối phương là bùn nhão không thể trét nổi tường.

Hơn nữa, trong cuộc họp lần trước, một phó tổng giám đốc khác địa vị ngang với ông ta - Vương Quyết trực tiếp chỉ ra doanh số gần đây của Tân Phân đang được ông ta đẩy mạnh: “Ông xem xem, đây là thành tích gần đây của sếp Đặng chúng ta, tương đối xuất sắc nha!”

Một phó tổng giám đốc khác Cẩu Lâm chậm chạp liếc nhìn kết quả doanh số, có vẻ như đang nói đỡ cho anh ta thực ra lại đang đổ thêm dầu vào lửa: “Không tồi, ít ra doanh số gần đây của bản thân sếp Đặng cũng không tồi!”

Đây là ám chỉ ông ta nhận đút lót thay người ta quảng cáo đưa ra thị trường, bất kể lợi ích của công ty.

Lão già chó má, lão già khốn kiếp.

Ông ta căm hận nguyền rủa trong lòng, nhưng, trong đầu không ngừng hồi tưởng ánh mắt của sếp Tô lúc đó, đáy lòng lại lạnh buốt một nửa.

Hút hết một hộp thuốc lá, Đặng Bạch Âu mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, xoa mặt, điều chỉnh lại quần áo, mở cửa sổ cho thoáng khí. Bây giờ trong công ty có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm ông ta, không thể để người khác cười nhạo mình.

Đợi ông ta bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy sếp Tô đang cầm một chiếc bình giữ nhiệt đi loanh quanh.

“Tiểu Đặng à.” Sếp Tô mở miệng trước.

Ông ấy là người Bôn Lục, tóc mai hơi trắng, thân hình mập mạp to lớn, còn một khoảng thời gian ngắn nữa sẽ nghỉ hưu, vị trí dưới mông sớm đã bị ba trợ thủ phía dưới để mắt tới.

“Xin chào sếp Tô.” Đặng Bạch Âu thái độ kính cẩn, sếp Tô cũng xem như là Bá Lạc* của ông ta, phát hiện ra người tầm thường như ông ta, một đường nâng đỡ ông ta tiến lên.

*Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.

Sếp Tô sờ nắp bình giữ nhiệt: “Sự tình của Tân Phân tôi cũng xem rồi, cậu cũng coi như học được một bài học danh dự đáng quý.”

“Là tôi làm sai.” Hàm dưới của Đặng Bạch Âu siết chặt: “Nhưng trước đó, Tân Phân quả thật là doanh nghiệp có tiềm năng nhất trên thị trường, thị trường đồ uống có ga vẫn luôn chưa được mở rộng ra, đó là một kho bạc khổng lồ trị giá hơn trăm triệu.”

Sếp Tô: “Cậu nói đúng, nhưng việc cậu làm vẫn không đủ. Trên thị trường chẳng lẽ chỉ có một công ty nước có ga thôi sao? Cậu cũng là người kế nhiệm khả quan nhất của tôi, để tôi tiết lộ cho cậu một chút, trụ sở chính bên đó dường như đang xem xét Thất Bảo.”

Thất Bảo cũng là một thương hiệu lâu đời, thậm chí có thể xứng đáng được gọi là người sáng lập ra đồ uống có ga, cũng là ký ức tuổi thơ của vô số người bao gồm cả Đặng Bạch Âu.

Sau làn sóng quảng bá trước đó, Thất Khí như cây khô gặp mùa xuân, doanh số tuần này lại thiết lập thêm kỉ lục mới, ở trên thị trường địa phương đã hoàn thành hoán đổi tấn công và phòng thủ với Tân Phân, từng bước mở rộng lãnh thổ của mình, khó trách sếp Tô cũng có ý định hợp tác.

Đặng Bạch Âu lập tức có ý tưởng.

Lúc Đặng Bạch Âu được bảo vệ đưa vào nhà máy, Khanh Khâm đang chỉ huy công nhân chuyển hàng.