Chương 24

Cửa kho hàng của Thất Bảo rộng mở, hàng chục công nhân vác thùng lớn đi qua đi lại, chuyển soda lên những chiếc xe tải đang xếp thành hàng.

Kho hàng vốn đầy ắp lập tức trống rỗng hơn nửa, hàng tồn kho ngày càng ít đi, đủ thấy ba dây chuyền sản xuất hoàn toàn không thể đáp ứng được sự nhiệt tình như lửa của người tiêu dùng.

“Sếp Khanh, tổng cộng 4000 thùng, 10 xe tải đã chất đầy rồi.” Ông chủ của kho vận Chim Xanh giúp chuyển thùng hàng cuối cùng lên xe, nhấc chiếc khăn quàng trên cổ lau mồ hôi trên trán, lấy điếu thuốc từ phía sau tai đưa tới.

Khanh Khâm đứng dưới bóng cây, ánh nắng chói chang khiến đôi mắt anh nheo lại, nhẹ nhàng đẩy điếu thuốc ra: “Cảm ơn, tôi không hút thuốc.”

Mã Lộc cười, cũng phải, suy cho cùng người ta da mỏng thịt mềm, thoạt nhìn rất kỹ tính.

Người thật sự không thể so sánh với nhau, trước đây anh ta vận chuyển lập nghiệp, sau đó làm một kho vận nhỏ, cũng không nhận được nhiều hàng, miễn cưỡng nuôi sống vài anh em mà thôi.

Ai biết được, hai tuần trước ngẫu nhiên nhận được một đơn hàng của “Thất Bảo”, mang lại cho anh ta mùa xuân thứ hai toả sáng trong sự nghiệp.

Người trước mặt nhìn có vẻ như mười đầu ngón tay không dính nước, ai biết được thủ đoạn trên thương trường của anh lại lợi hại như vậy.

Sếp Đặng cũng có cảm giác tương tự, vô thức hạ thấp tư thế, đi tới trước mặt đưa tay ra: “Xin chào sếp Khanh.”

“Đây là sếp Đặng đã hẹn mấy ngày trước.” Mạnh Điệu nhẹ giọng nhắc nhở.

Khanh Khâm sớm đã quên còn có việc này, vừa động não tìm kiếm xem sếp Đặng là ai, vừa nở nụ cười kinh doanh đưa tay ra.

“Nghe danh đã lâu, sếp Khanh quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.” Hoàn toàn khác với sự đối xử lạnh lùng với Trương Sơn ngày hôm qua, sếp Đặng hai tay nắm lấy tay của Khanh Khâm, nhiệt tình lắc mấy cái, mới buông ra: "Mục đích của tôi tới đây hôm nay, ngài chắc hẳn đã rõ ràng, trực tiếp vào phòng họp thảo luận đi.”

“Được.” Khanh Khâm khẽ gật đầu, quay đầu nói với Mã Lộc: “Vậy tôi đi trước, việc vận chuyển hàng hoá làm phiền sếp Mã vậy.”

“Được, ngài cứ bận việc đi!” Mã Lộc liếc nhìn sếp Khanh, thầm nghĩ đây là một đơn đặt hàng lớn, vẫy tay, dẫn đoàn xe rời đi.

“Hãy thảo luận việc hợp tác của chúng ta.” Khanh Khâm dẫn người vào trong phòng tiếp khách nhỏ. Phòng khách này là tổ tiên Thất Bảo truyền lại, bàn ghế gỗ, vô cùng nhỏ, chỉ đủ chỗ cho hai người ngồi đối diện nhau.

Sếp Lý không đi theo vào, chỉ có thể đi đi lại lại ngoài cửa, dỏng tai lên nghe cuộc đối thoại bên trong.

Mạnh Điệu mang lên hai bình sứ chứa nước có ga, phong cách hội hoạ lập tức từ thảo luận thương vụ biến thành tán gẫu đồng quê.

Sếp Đặng cau mày không để lại dấu vết, người trẻ lần đầu khởi nghiệp, thật sự là không hiểu chuyện.

Có được chút thành tích thì tung bay, cho chút màu sắc thì dám mở phòng nhuộm.

“Nguyên Như chúng tôi hi vọng có thể đạt được hợp tác với Thất Bảo. Sếp Khanh chắc hẳn biết, Nguyên Như là nhà phân phối lớn nhất của Kinh Lệ, trong phạm vi cả nước đều có cầu nối, chỉ cần Thất Bảo để cho chúng tôi phân phối độc quyền, chúng tôi đảm bảo trong vòng một tuần hoàn thành việc phân phối hàng trên phạm vi toàn quốc. Tới lúc đó, sếp Khanh, trên kệ hàng ở mỗi một siêu thị trên cả nước, đều có chỗ đứng cho Thất Khí của các vị.” Ông ta mở miệng đã vẽ ra một chiếc bánh lớn, phô bày ra sức mạnh của Nguyên Như, trong lòng đã bắt đầu kì vọng sau khi sếp Khanh nghe thấy miếng bánh ngọt lớn này, sẽ tới nịnh nọt mình, chắc chắn lại có thể nhận được một khoản tiền hoa hồng lớn.

Ồ, hoá ra là phía địch.

Ánh đèn báo động chói mắt loé lên trong đầu Khanh Khâm, khoá mục tiêu, lại là một trở ngại lớn trên con đường phá sản của anh ấy.

Sếp Đặng, ông ở chỗ tôi đã bị ghi tên đỏ rồi, danh sách kẻ thủ +1.

Anh ấy lại nghĩ tới ngoài cửa còn có một người cản trở, lập tức có ý tưởng.

Thế là sếp Đặng sững sờ thấy Khanh Khâm sắc mặt tối sầm, lạnh nhạt gần như khinh thường: “Tôi nghĩ chỉ với mức độ này, Nguyên Như không xứng trở thành nhà phân phối độc quyền của Thất Bảo chúng tôi.”

Thật ra, Nguyên Như đã là một nhà phân phối lớn vô cùng có thực lực, trụ sở chính của nhà phân phối này nằm ở Kinh Đô, trong đó chi nhánh ở Kinh Lệ được ông trời ưu ái, chiếm giữ các tuyến đường lớn của 9 tỉnh địa phương, có thể quảng bá khắp mọi nơi, năng lực phân phối hàng hóa hạng nhất nhì trong phạm vi toàn quốc.

Sếp Đặng ăn sung mặc sướиɠ đã nhiều năm, ông chủ của nhiều nhà máy nhỏ nhìn thấy ông ta đều phải cúi đầu khom lưng, sau khi ngồi lên vị trí này chưa bao giờ phải để ý tới sắc mặt của người khác.

Nhưng nghĩ tới sếp Tô có ý muốn hợp tác với Thất Bảo, sếp Đặng không thể không áp chế lửa giận xuống: “Phía đông thành phố sắp cho xây dựng một khu công nghiệp, đường quốc lộ đường sắt ở phía trên, rất nhiều nhà máy đang nhìn chằm chằm vào vị trí đó. Nguyên Như chúng tôi thực ra có một vài mối quan hệ, có thể cho ngài cầu được ước thấy.”