Chương 4

Đương nhiên, hai ngành này nếu như thua lỗ thì chắc chắn sẽ là mất hết vốn liếng không cách nào thu hồi lại được.

Khanh Khâm biết rõ mình từ nhỏ đã là một người mang thể chất mèo thần tài, cộng thêm số mệnh của thế giới trong sách tối tăm bí ẩn này, nếu như lựa chọn hai cái này, chắc chắn sẽ ngay lập tức giành chiến thắng ở vòng đầu tiên, điên cuồng chạy trên con đường làm bia đỡ đạn, không thể quay đầu.

Tới lúc đó dù cho anh cần cù chăm chăm làm việc cho đến chết để kiếm tiền, cho dù không bước chân lên lĩnh vực năng lượng mới cũng sẽ bị vị đại thần trong cốt truyện gây rắc rối, cuối cùng toàn bộ sản nghiệp đều sẽ bị nam chính - vị vua không ai sánh bằng của thế giới này chiếm đoạt.

Ha, anh ấy chắc chắn không làm.

Khanh Khâm quyết đoán lựa chọn ngành công nghiệp thực phẩm.

Mọi người đều biết, ngành công nghiệp thực phẩm, đầu tư cao, lợi nhuận ít, khả năng chống chọi với rủi ro cũng cao hơn một chút, bây giờ là năm 2009, ngành nghề nào không từ bỏ thực thể chạy theo tài chính và bất động sản chứ?

Khanh Khâm tự nhiên đi theo hướng ngược lại.

Đối với một nhà máy sản xuất nước giải khát lớn, chi phí mặt bằng mỗi tháng ước tính là một triệu đồng, cộng thêm công nhân, điện nước, chi phí nguyên liệu, đã tốn mất mấy trăm nghìn.

Số tiền còn lại chỉ có thể thiết kế được một chiếc bao bì xấu đến mức cay mắt.

Được, phá sản trước khi quyết toán, coi như tôi thua rồi!

Cổng nhà máy nước có ga Thất Bảo, một tấm banner được treo lên, ghi “Chào đón các lãnh đạo đến kiểm tra”.

Ba người lông mày rậm mắt rũ xuống, run rẩy đứng trong ánh hoàng hôn đầu xuân.

Người đứng trước mặc vest đeo giày da, trông chẳng ra hình người, hai người còn lại mặc đồ lao động.

Nhìn thấy một hàng xe hơi xuất hiện ở cuối đường làng, người đàn ông đang ngáp dài phía trước chợt bừng tỉnh: “Vỗ tay, vỗ tay, nhanh lên, đại gia tới rồi!”

Chiếc xe thể thao màu đen được vây quanh bởi 4 chiếc xe khác dừng lại, cửa xe ở giữa mở ra, quản gia bước ra ngoài, khí thế áp đảo.

“Khanh…” Người đàn ông vừa định mở miệng lập tức đổi ý, nhận nhầm người rồi, chủ sở hữu hợp pháp vẫn còn ở phía sau: “Xin chào xin chào!”

Quản gia không nhìn anh ta, quay người lại, cúi xuống, đỡ Khanh Khâm xuống xe: “Đây chính là nhà máy Soda Thất Bảo, giai đoạn đỉnh cao, các chi nhánh bán hàng của Thất Bảo mọc lên khắp nơi, bây giờ công ty chỉ còn nhà xưởng thuê này thôi.”

“Phải phải.” Người đàn ông liều mạng gật đầu, quan sát ông chủ trẻ tuổi mới và hai trợ lý xinh đẹp muôn vàn dáng vẻ ở phía sau.

Có câu trước tiên phải nhìn trang phục, sau đó mới nhìn đến con người, nhìn thấy giá trị đồ dùng trên người Khanh Khâm ông ta càng cúi thấp người hơn: “Chúng tôi xây dựng nhà máy từ thời đại đất nước cũ, có thể nói là công ty sản xuất nước có ga đầu tiên trong nước, ở khắp mọi nơi trên toàn quốc đều có thể tìm thấy và uống loại nước có ga này.”

Khanh Khâm đeo kính râm, hơn nửa khuôn mặt ẩn sau lớp kính đen, khí chất càng thêm xa cách lạnh nhạt, ý tứ đưa tay ra: “Xin lỗi, anh là?”

“Tôi là phó giám đốc của Thất Bảo, Lý Kiến Nghiệp.” Người đàn ông đầu hói gần 50 tuổi mới nhớ ra mình chưa kịp giới thiệu bản thân, trong lòng chán nản, lại bị thanh niên trẻ tuổi toàn thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ đầy tiền chinh phục, chỉ dám nắm lấy các đầu ngón tay của anh, lịch sự rung tay ba lần.

Khanh Khâm không động lòng với quá khứ huy hoàng của doanh nghiệp này.

Đầu tiên thế giới này không có Pepsi và Coca Cola. Đồ uống có ga nói chung chủ yếu là nước trái cây có ga, mùi vị ở mức trung bình và không phổ biến. Văn hóa phương Tây chủ yếu là cafe, đồ uống có ga chỉ chiếm một phần rất nhỏ.

Thứ hai, hầu hết các nhà máy sản xuất nước có ga, đều có nhiều sản phẩm đa dạng, bao bì đẹp đẽ tinh tế, đầu tư lớn vào quảng cáo đưa ra thị trường, tốt hơn nhiều so với quan điểm cố chấp của Thất Bảo.

Thị trường không lớn cùng với cạnh tranh khốc liệt đã thành công khiến cho Soda Thất Bảo trở nên lỗi thời.

Trở nên lỗi thời lại càng tốt, hoàn toàn đủ để anh ấy thua cuộc đấu này, cầm 10 triệu cao chạy xa bay.

Anh ấy quan sát nhà máy, nằm ở rìa thành phố, chỉ có một con đường làng để ra vào, tổng cộng có 3 nhà xưởng, một tòa văn phòng, một căng tin nhỏ, diện tích hơn 2000 mét vuông.

Khanh Khâm ước chừng tiền thuê một tháng, ánh mắt dần trở nên nồng nhiệt, giống như nhìn thấy kho báu của rồng dữ: “Có bao nhiêu dây chuyền sản xuất?”

“Mấy năm nay việc làm ăn của nhà máy không được tốt lắm, chuyển khỏi khu công nghiệp, ba dây chuyền sản xuất trước kia, bây giờ chỉ còn lại một dây chuyền đang hoạt động.” Sếp Lý vội vàng bước tới bên cạnh anh, qua lớp kính đen ông ta cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của sếp Khanh, lập tức có ý tưởng: “Mời ngài đi theo tôi.”