Chương 5

Ông ta quay đầu lại, la mắng hai công nhân đang đứng ngơ ngác gần đó: “Còn không mau đi theo.”

Một bàn tay trắng như ngọc chặn trước mặt ông ta, dừng lời chửi rủa của ông ta lại: “Sếp Lý, lịch sự.”

Khanh Khâm nhìn hai người công nhân: “Vậy thì làm phiền hai vị giới thiệu cho tôi.”

Hai người này cũng là hai công nhân cũ, đã quen với việc bị người ta sai tới sai lui, lúc này cũng có chút vừa mừng vừa lo, liên tục khom lưng gật đầu, lắp bắp nói: “Được… Được.”

“Xem ra kế hoạch của cậu Khanh đã đi đúng hướng, tôi xin phép rời đi trước, những việc tiếp theo có thể tìm chị em Yểu Điệu.” Quản gia hài lòng nhìn một lúc, mở miệng.

Khanh Khâm sắc mặt không đổi, trong lòng hát vang: “Tiễn người đi xa ngàn dặm…”

“Xin cậu hãy nhớ tới ao cá sấu.” Quản gia cười cúi người chào, bỏ lại Khanh Khâm đang hóa đá ở phía sau rời đi.

Dây chuyền của Soda Thất Bảo dùng là dây chuyền sản xuất tự động, nhà xưởng cao 4 mét rộng 700 mét vuông chỉ đủ chỗ cho một dây chuyền.

Các chai nhựa được xoay tròn đổ nước và chất lỏng đậm đặc theo tỉ lệ 5:1, sau đó ép cacbon dioxit vào, dán nhãn cho vào hộp.

“Đây là dây chuyền sản xuất đầu tư đời mới nhất năm 2004, sản lượng đạt 1000 đến 1500 chai mỗi giờ, còn có cơ sở phụ trợ, như cơ sở khử trùng nhân viên, phân xưởng vệ sinh, phòng thí nghiệm, đều thuộc loại tiên tiến nhất cả nước lúc đó.” Cách cánh cửa kính, sếp Lý giới thiệu.

Khanh Khâm nhìn thao tác điêu luyện của công nhân: “Lương của công nhân là bao nhiêu?”

“Họ vốn là công nhân cũ, sau khi nhà máy sụp đổ, mọi người đều giải tán, hai người này cũng là không tìm được công việc, mới tới đây làm công nhân tạm thời, tiền lương được trả theo ngày, 70 đồng.”

Khanh Khâm gật đầu: “Ký hợp đồng với họ, lương tháng 3000, cơ chế phúc lợi bảo hiểm. Ngoài ra, không cần làm ba ca, chỉ làm từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều, 8 tiếng được rồi.

Mạnh Yểu cúi đầu ghi lại.

Nhưng thời gian máy dừng hoạt động sẽ gây ra tổn thất rất lớn, sếp Lý có chút nghi ngờ, lực chú ý vẫn tập trung vào việc tuyển dụng nhân viên, sắc mặt vui vẻ: “Còn có nhân viên giám định, làm sạch khử trùng…”

“Nên tuyển dụng thì tuyển dụng, tiền lương dựa trên giá thị trường cao nhất.” Khanh Khâm đi về phía cuối dây chuyền sản xuất, vẫy tay: “Thảo luận với trợ lí của tôi để biết thêm thông tin chi tiết.”

Ở đây đã có một hộp đồ uống được đóng gói cẩn thận, Khanh Khâm nhìn bao bì màu đỏ mềm mại trên chiếc chai đầy đủ tiêu chuẩn, tên in bên trên bao bì tương đối thịnh hành là “Thất Khí”.

Cần phải thay đổi bao bì, phông chữ phải to hơn, dày hơn, đa dạng màu sắc hơn, tươi sáng hơn, không bắt buộc nhà thiết kế phải làm theo khuôn mẫu!

Anh mở nắp, bên trong là chất lỏng màu đen giống Coca Cola, bọt khí ọt ọt, uống vào không phải là mùi vị của đường hóa học công nghiệp, mang theo chút kí©h thí©ɧ như bạc hà.

Nhưng uống không ngon.

Ba chữ này đủ miêu tả rồi.

Khanh Khâm lộ ra nụ cười thoải mái như trút được gánh nặng, nói với phó tổng giám đốc đang run rẩy bước tới: “Rất ngon.”

Sếp Lý nhanh chóng gật đầu: “Thực ra bây giờ đang dùng công thức cải tiến.”

“Vậy còn công thức trước kia thì sao?”

“Công thức trước kia nằm trong tay sếp Tề.”

Sếp Lý lau mồ hôi: “Vào năm 2005, sếp Tề biến mất, trước đó công thức cũng từng bị trộm mất một lần, sau một thời gian dài tìm kiếm, cũng được tìm thấy và do sếp Tề giữ lại, sếp Tề đã tìm người cải tiến công thức, thành phẩm chính là công thức bây giờ.”

Khanh Khâm bí hiểm gật đầu, trong lòng nghĩ, công thức sau này chỉ là uống không ngon mà thôi, công thức trước kia chẳng phải tốt hơn sao?

Anh ấy quay đầu nói với Mạnh Điệu: “Giúp tôi tìm sếp Tề, tôi muốn công thức cũ trong tay ông ta.”

“Hả? Nhưng bây giờ khẩu vị của mọi người cũng đều đã thay đổi phần nào, công thức cũ nhiều năm trước thế nào…” Sếp Lý lập tức có chút lo lắng.

Khanh Khâm nghĩ bây giờ bên cạnh có hai nhân viên giám sát, giải thích: “Ông không hiểu rồi, bây giờ đồ uống có nhiều loại hương vị như vậy, thứ chiếm tỉ lệ cao nhất trên thị trường là cái gì? Trà pha sẵn. Vì sao lại nhiều như vậy? Bởi vì uống trà là truyền thống hàng nghìn năm của người phương Đông chúng ta! Chúng ta có công thức lâu năm vì sao không dùng?”

Sếp Lý chợt hiểu ra, vỗ đùi, giơ ngón cái lên: “Vẫn là sếp Khanh nói đúng! Nắm bắt thị trường vô cùng chính xác!”

Không, mọi điều anh nói đều không đúng. Đối với trà, ta có thể hướng đến phong cách cổ điển, bán tinh thần truyền thống lâu đời, nhưng soda là loại đồ uống hoàn toàn hiện đại, làm như thế không phải đang tự tìm đường chết sao?

Khanh Khâm vừa nói xin lỗi trong lòng, vừa xuôi theo dòng suy nghĩ này: “Nếu đã muốn làm theo phong cách cổ điển, bao bì cũ nhất của Soda Thất Bảo là như thế nào?”

“Cũ nhất là sản xuất bằng tay…” Sếp Lý do dự: “Có một dây chuyền sản xuất chai thủy tinh cách đây 20 năm đang bị bỏ hoang.”