Chương 10: Quỷ súc

Thôn Hòe Dương không lớn, chỉ có quàn linh cữu và mai táng quán này.

Nhận thầu tất cả dịch vụ mai táng, bao gồm nhập liệm, hoả táng, chờ xuống mồ.

Đồ tể như vào chỗ không người, tự dùng dây thép mở cửa khóa, đi qua nhân viên công tác ngủ say, đi vào gian phòng trong cùng, mở cửa phòng.

Ninh Túc và Trần Tình chậm hơn hắn vài bước, nhỏ giọng đi theo, không dám vào phòng, chỉ đứng ngoài cửa quan sát.

Ba mặt trong căn phòng đều có giá trưng bày, trên đó có rất nhiều hũ tro cốt, trong đó có hai hũ tro cốt màu đỏ.

Đồ tể mở hũ tro cốt màu đỏ hủ, đổ tro vào hai chiếc túi dự phòng, rồi cho tro cốt của hai con súc sinh vào hũ màu đỏ.

Hai người không hiểu vì sao đồ tể dùng tro cốt súc sinh đổi tro cốt người.

Đồ tể làm xong liền rời khỏi.

Hai người tiếp tục đi theo hắn, đi đến bờ sông phía sau quàn linh cữu và mai táng quán.

Đây là một con sống rất rộng, dưới ánh trăng, mặt sông lấp lánh ánh sáng nhỏ vụn, uốn lượn đến nơi xa, biến mất trong đêm tối đặc sệt.

Đồ tể ngồi trên bãi cỏ cạnh bờ sông, cởi túi vải bên hông, rải tro cốt trong chiếc hũ màu đỏ xuống mặt sông rộng lớn, tro cốt bị nước sông cuốn đi, chậm rãi chảy về hướng đông.

Đồ tể đưa lưng về phía bọn họ, không nhanh không chậm rải tro cốt.

Trần Tình thoáng nhẹ nhàng thở ra, trái tim có chút tê dại vì hành vi của đồ tể cũng dịu đi một chút.

Đúng lúc này, đồ tể bỗng quay đầu lại.

Dưới ánh trăng trắng, hai con mắt hắn lóe lên ánh sách lục quỷ dị, nở nụ cười, hàm răng trắng sắc bén, chuẩn xác nhìn về phía bọn họ.

"A ——!"

Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh đến đích sớm nhất.

Khi bọn họ tham gia hôn lễ đã tới nhà tân lang, quen cửa quen nẻo, một đường thuận lợi không gặp chuyện gì.

Hôm nay hôn lễ vừa kết thúc, con đường này vẫn còn mảnh vụn pháo đỏ chưa cháy hết, cùng với mấy chiếc xe của người ngoài thôn tham gia hôn lễ.

Chúc Song Song nhìn mấy chiếc xe, nghi hoặc nhíu mày.

Trên cửa lớn biệt thự nhàntana lang treo hai ngọn đèn l*иg đỏ thẫm, những chiếc đè đỏ rực loé lên ánh sáng cam, chiếu sáng bóng đêm mờ mịt xung quanh.

Vừa đến nơi, hai người đã nhìn thấy tám người đàn ông nâng một cái quan tài màu đen đến biệt thự.

Hai người đều cả kinh.

Tô Vãng Sinh vội vàng tiến lên, hỏi thôn dân đại ca vừa ra khỏi cửa: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tạo nghiệt rồi." Thôn dân đại ca thở dài: "Màn đêm buông xuống, tân nương đột nhiên phát bệnh tim mà chết."

"Sao lại như vậy?" Chúc Song Song ngơ ngác nói.

Cảnh tân nương cười ngọt ngào nói với cô tân lang yêu cô ấy thế nào còn rõ ràng trước mắt, mới ở giữa trưa hôm nay.

Cô gái bị làm lơ, dập đầu hơn một ngàn cái, cho rằng mình rốt cuộc đã gặp được hạnh phúc đã chết rồi?

"Tôi không tin, tôi muốn nhìn một cái!" Chúc Song Song nói: "Sao đột nhiên lại chết được?"

"Đang nhập liệm, không được quấy rầy người chết." Thôn dân đại ca duỗi tay ngăn cản Chúc Song Song.

Lúc này tám người kis cũng nâng quan tài vào biệt thự.

Tô Vãng Sinh nhìn chằm chằm quan tài màu đen, trong đầu chốc lát là cảnh tân nương cầm bao lì xì đỏ, chốc lát là cảnh Ninh Túc nhìn chằm chằm sàn nhà màu đen, chốc lát là chuyện xưa của tân nương và tân lang.

Có thứ gì ở sắp thoát ra khỏi cái đầu hỗn độn của hắn.

Trên nóc nhà đối diện biệt thự, trợ thủ nói với áo đen: "Tân nương đã chết, manh mối mấu chốt nhất bị chặt đứt."

Căn cứ vào phân tích của bọn họ, tân nương là nhân vật mấu chốt nhất.

Bọn họ nhận định Ân Đại Quân chính là Quỷ Chủ, mà tân nương là ánh xạ hiện thực của Ân Đại Quân, đi theo tân nương có thể phá đại cục.

Tân nương đã chết, nguyên nhân chết của cô có lẽ chính là nguyên nhân chết của Ân Đại Quân, nhưng tân nương chết đột nhiên không kịp phòng ngừa, bọn họ không kịp tìm ra nguyên nhân cô chết.

Hiển nhiên, không ai ngốc đến mức tin tưởng nguyên nhân chết thật sự là bệnh tim tái phát.

Áo đen nói: "Chúng ta lại sáng tạo một tân nương, không phải là được rồi sao?"

Trợ thủ theo tầm mắt của hắn, thấy Chúc Song Song đang tranh chấp với thôn dân đại ca.

Cô gái có làn da trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, dưới ánh đèn l*иg vô cùng xinh đẹp.

Áo đen nói: "Tân nương nói bạn gái cũ chia tay tân lang vì bát tự không hợp, thôn rất có thể đang dùng kiểu phong kiến với phụ nữ gả đến, trải nghiệm của các cô ấy, còn gì có thể rõ ràng hơn việc tự người chơi trải nghiệm."

Trợ thủ hiểu ý hắn: "Ân Đại Quân và tân nương đều rất xinh đẹp, giá trị nhan sắc có lẽ là nguyên nhân đầu tiên để được chọn, Trần Tình thật sự không dễ chọc, người mới kia là thích hợp nhất."

"Cho nên chúng ta chỉ cần hỏi thăm thôn dân muốn cô gái có sinh thần bát thế nào, lại đắp nặn Chúc Song Song thành con mồi, sau đó đẩy ra?"

Trợ thủ nhíu mày: "Nhưng, chúng ta chỉ có ba ngày, còn kịp sao?"

Áo đen nói: "Kịp, có lẽ chúng ta chỉ cần huỷ hoại thi thể tân nương."

"Bọn họ muốn bát tự, có lẽ là không giống nhau, nhưng bát tự tân nương đã xác định."

"Tân nương buổi chiều còn sống, tối sầm đã xảy ra chuyện, tôi đoán những chuyện bọn họ muốn làm với tân nương còn chưa bắt đầu, nếu lúc này hủy hoặc trộm thi thể tân nương, bọn họ không phải phải khẩn cấp tìm một người thay thế?"

Trợ thủ bừng tỉnh, cười nói: "Ngài thật là quá lợi hại."

Áo đen: "Lập tức chuẩn bị, hủy diệt hoặc trộm thi thể tân nương."

Tô Vãng Sinh nắm cánh tay Chúc Song Song bước nhanh trở về: "Không thể hành động theo cảm tính, chúng ta nhanh chóng thông báo cho Trần Thiên Trần Tình."

Khi trở về, bọn họ lại đi qua mấy chiếc xe, Chúc Song Song dừng bước chân lại.

Tô Vãng Sinh kéo cô: "Nhanh lên đi, này không thể chậm trễ."

"Chờ đã." Chúc Song Song nâng tay, làm một động tác dừng, cô nhìn chằm chằm kia mấy chiếc xe, nói: "Tôi có một ý tưởng."

Thấy vẻ mặt Chúc Song Song nghiêm túc, Tô Vãng Sinh nghĩ đến cô là người thứ nhất đoán chó đen là mập mạp, ở thời điểm nào đó, trong óc cô chứa đầy những ý tưởng kỳ kỳ quái quái lại đánh trúng yếu điểm, hắn buông tay, để cô suy nghĩ.

"Cái ý tưởng gì?"

Chúc Song Song nhìn chằm chằm mấy chiếc xe: "Tiểu đạo sĩ, cậu không phát hiện mấy chiếc xe này có chút vấn đề sao?"

Tô Vãng Sinh nhìn về phía xe, nhất thời khó hiểu: "Đều là siêu xe."

"Đúng vậy, xem như siêu xe, cậu lại xem." Chúc Song Song tiến thêm một bước nói.

Tô Vãng Sinh bi phẫn: "Tôi chỉ là đạo sĩ nghèo trong núi!"

Chúc Song Song: "......"

Cô nhanh chóng nói: "Khi chúng ta vừa vào thôn đã gặp một loạt siêu xe, lúc ấy tôi nhìn lướt qua, lúc trước Ninh Túc nói thôn này rất có tiền, tôi đồng ý nhưng lại cảm thấy hẳn là không có tiền như vậy."

Tô Vãng Sinh: "Nói thế nào?"

"Giống như gia đình chúng tôi còn tính có tiền, tôi từ nhỏ đến lớn đã ngồi rất nhiều xe, bố và anh tôi, gần như hai ba năm đã mua hoặc đổi một chiếc xe mới, mà những chiếc xe hơi ở đây đều ra từ 5 năm trước, thậm chí là bảy tám năm."

Tô Vãng Sinh trầm mặc.

Hắn cảm thấy trò chơi này có chút khi dễ người nghèo.

Chúc Song Song tiếp tục nói: "Ngay từ đầu tôi không để trong lòng, bởi vì lần đầu tiên tiến vào trò chơi, tôi không hiểu hệ thống, nghĩ có lẽ bối cảnh trò chơi ở năm sáu năm trước.

"Cũng có thể là thôn dân không phô trương lãng phí như vậy, rất nhiều bạn học giống tôi sáu bảy năm mới đổi xe một lần."

Chúc Song Song tiếp tục nói: "Hai ngày nay tôi phát hiện tất cả xe trong thôn đều là 5 năm trước, bao gồm nam sinh vừa thành niên lái xe kia, hơn nữa xe còn rất mới."

Tô Vãng Sinh nói: "Toàn thôn nhiều kẻ có tiền như vậy, năm sáu năm chưa mua một chiếc xe mới, thực sự có chút không bình thường."

Chúc Song Song gật đầu, chỉ vào này mấy chiếc xe trước mặt, nói: "Cậu xem, hai chiếc xe này là của sáu người mặc nghiêm chỉnh đưa bao lì xì cuối cùng cho tân nương."

"Thôn dân rất nhiệt tình với bọn họ, thoạt nhìn thân phận không bình thường, nhưng xe bọn họ đều từ bảy năm trước."

Tô Vãng Sinh nói: "Cho nên, có hai loại khả năng, bối cảnh trò chơi vào khoảng năm sáu năm trước, hoặc thời gian chúng ta tiến vào thôn không phải thôn ở thế giới hiện thực, mà là thôn ở năm sáu năm trước."

Hắn cau mày tưởng tượng: "Hệ thống nói phó bản này mở ra lần đầu tiên, là trò chơi mới, một trò chơi mới lấy bối cảnh ở 5 năm trước có ý nghĩa gì?"

Chúc Song Song nói: "Cho nên, khả năng cao, ngôi làng chúng ta bước vào không phải ngôi làng ở hiện thực, mà là ở năm trước, xe là manh mối nhắc nhở đầu tiên."

"Năm năm sau thôn sẽ là cái dạng gì?" Tô Vãng Sinh lại hỏi: "Chỉ ra điểm này có ích lợi gì?"

Chúc Song Song giương mắt nhìn về phía Tô Vãng Sinh: "Tiểu đạo sĩ, cậu xem qua 《 Ngọn đồi câm lặng 》 chưa?"

Bộ phim kinh dị kinh điển này Tô Vãng Sinh đã xem qua, nhưng hắn cảm thấy hắn là một khán giả tìm kiếm cái lạ, những gì hắn thấy khác một biên kịch chuyên nghiệp biên kịch thấy.

Tô Vãng Sinh nghiêm túc nhìn về phía cô, ý bảo cô tiếp tục nói.

Chúc Song Song nói: "Cậu cẩn thận hồi tưởng, 《 Ngọn đồi câm lặng 》 thật ra xây dựng trên hệ thống ba chiều của thế giới hiện thực, thế giới trong và ngoài."

Dựa theo nhắc nhở của Chúc Song Song, Tô Vãng Sinh rất nhanh đã hiểu, cũng get được ý cô.

Chúc Song Song nói: "Rất nhiều phim điện ảnh và tác phẩm văn học đã đề cập đến điểm này, bản chất là sự kết hợp và sắp xếp giữa không gian và thời gian, mặc kệ tổ hợp thế nào, một đặc thù lộ rõ chính là "không cùng một thời gian."

"Cậu muốn nói......"

Chúc Song Song: "Có lẽ chúng ta đang ở một đoạn thời gian của thế giới, chúng ta ở vị trí nơi này, nguyên với thế giới, thông hướng thế giới hiện thực 5 năm sau."

Cô bổ sung: "Đương nhiên, cũng có thể có tổ hợp khác, có thể trên con phố này, một thế giới khác, phát sinh chuyện chúng ta không nhìn thấy."

Tô Vãng Sinh tức khắc cảm thấy da đầu tê rần.

Màn đêm ở thôn Hoè Dương vô cùng dày đặc, giống như vẽ một tầng mực nước trên bầu trời, gió đêm thổi quét qua, mực tàu lắc lư biến ảo, như cái gì đó đang giãy giụa thê lương.

Trần Thiên mang theo hai xã viên mới, rất nhanh đã tìm được cửa hàng thú cưng duy nhất trong thôn Hòe Dương.

Ban đêm, cửa hàng thú cưng đóng cửa, bức màn lại không kéo, Trần Thiên giơ đèn pin chiếu vào cửa sổ.

Đây xác thật là cửa hàng thú cưng, bên trong l*иg sắt có rất nhiều sủng vật, trong đó nhiều nhất là chó mèo, có chó mèo thường thấy trong thôn, cũng có chủng loại nổi danh quý hiếm.

"Thôn này lại có nhiều chủng loại sủng vật quỷ báu như vậy, hiếm lạ." Lý Ấn nói.

Trần Thiên, Trần Tình tới thăm dò phó bản lần đầu tiên mở ra này, mang theo hai người vừa qua một phó bản, mới gia nhập xã đoàn, một người tên Lý Ấn, một người tên Vương Minh.

Vương Minh nói: "Có gì hiếm lạ, anh đừng quên thôn Hòe Dương chính là thổ hào, dưỡng sủng vật quý hiếm cũng là chuyện bình thường."

Lý Ấn: "Nhưng, cũng không thấy người dắt chó trên đường."

"Suỵt ——" Trần Thiên đưa ngón tay đặt bên miệng, ý bảo bọn họ im lặng.

Nơi xa truyền đến từng tiếng chó kêu, âm thanh từ xa tới gần.

Ba người trốn sau một gốc cây tối, không bao lâu, nhìn thấy một người đàn ông ôm một con chó đen bước vào cửa hàng thú cưng.

Hắn dùng chìa khóa mở cửa, không bao lâu, trong l*иg ngực hắn nhiều thêm một con mèo Ragdoll mắt lam, hắn ôm ấp một chó một mèo, tiếp tục đi.

Ba người ăn ý đuổi theo.

Trên đường đi, có tiếng chó sủa che giấu, tiếng bước chân của bọn họ không bị người nọ phát hiện, cuối cùng dừng ở giáo đường tân lang tân nương sử dụng vào hôm đầu tiên.

Ba người bò tường đi vào, gắt gao đi theo người nọ tới cửa.

Giáo đường hôm qua tổ chức hôn lễ, lúc này lại được thắp sáng rực rỡ, bên trong có rất nhiều người cùng một đống thiết bị camera.

Có một cô gái tóc dài đưa lưng về phía bọn họ đang mang khẩu trang, sau khi mang khẩu trang, lại mặc một chiếc áo blouse trắng thường thấy ở bác sĩ.

Cô đi đến trung tâm giáo đường, quay đầu.

Ánh đèn flash sáng ngời dừng trên lông mi cô, một đôi đơn phượng nhãn hơi cong, đúng là phù dâu.

Một bàn tay cô đặt ở trước người, ưu nhã khom lưng: "Buổi tối tốt lành, hôm nay sủng vật hôm nay của chúng ta là một cặp dễ thương."