Chương 9: Quỷ súc

Kho hàng đen nhánh yên tĩnh, ngăn cách mọi âm thanh. Mặc dù đứng trước mặt tiểu quỷ, Ninh Túc cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của nó.

Đôi tay và hai chân tiểu quỷ đều đặt trên mặt đất, không khác gì động vật bên ngoài, ngẩng đầu nhìn hắn.

Bên phải đen sì không có gì, ánh sáng duy nhất Ninh Túc nhìn thấy trong nhà kho là ngưng tụ trong nhãn cầu bên trái, quang mang yếu ớt.

Nó đang nhìn Ninh Túc.

Ninh Túc cũng đang nhìn nó, ánh mắt sáng quắc.

Đứa bé quỷ không nói lời nào, Ninh Túc cũng không nóng nảy, hắn chậm rãi đút tay vào túi, nơi đó có một con mắt khác của nó.

Đứa trẻ vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt không mảy may để ý đến túi quần.

Khoé miệng Ninh Túc khẽ nhếch, từ trong túi móc ra một viên kẹo, dùng đầu ngón tay bắn nó về phía tường đối diện.

Viên kẹo bọc trong khí đen như một viên đạn nhỏ, tốc độ nhanh đến không khó tưởng, đôi mắt đứa trẻ chợt lóe, còn chưa phản ứng lại, kẹo đã xuyên thủng một lỗ trên tường.

Ánh sáng theo lỗ thủng chiếu vào, vừa lúc dừng trên người đứa trẻ.

Ở một giây kia, Ninh Túc thấy dáng vẻ của đứa trẻ.

Đôi tay nó đặt trên mặt đất, ngửa đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt tím xám chỉ có một con mắt, con mắt kia dày tròn như quả nho đen.

Hốc mắt bên phải đen sì, nhìn không tới điểm cuối, bên trong như cất giấu một thế giới hắc ám vô biên.

Có sự khác biệt nhỏ giữa khuôn mặt có và không có tròng mắt, màu da cũng hoặc vị trí, một giây đồng hồ không kịp để người ta suy nghĩ.

Đứa trẻ phản ứng rất nhanh, ánh sáng dừng trên người nó một giây, nó đã vọt vào trong bóng tối, tốc độ nhanh đến khó tưởng.

Điều khó tin hơn là, nó đυ.ng vào một đôi chân thẳng tắp.

Ninh Túc cúi đầu nhìn về phía nó, tâm tình sung sướиɠ: "Cậu bé, ở trong bóng tối còn muốn đào tẩu từ tay ta?"

Hắn xách cổ đứa bé lên: "Không thích ánh sáng thích ở trong bóng tối đúng không? Có thể, tôi cũng thích bóng tối."

Ninh Túc xách theo nó, trong bóng đêm không biết ngồi xuống cái gì, đặt đứa bé trên mặt đất: "Đứng cho vững."

Đứa bé lần đầu tiên đứng, lảo đảo lắc lư, dưới bàn tay Ninh Túc đong đưa như con lật đật.

"Toàn bộ bàn chân dán lên mặt đất, giống như lúc trước dùng tay dán lên mặt đất."

Vài lần thử, đứa trẻ rốt cuộc có thể xiêu xiêu vẹo vẹo đứng yên.

Ninh Túc vừa lòng buông tay, từ trong túi móc ra tròng mắt, giơ lên làm một động tác nguy hiểm: "Cậu bé, mau nói cho tôi biết chuyện trong thôn Hòe Dương là thế nào, bằng không tôi sẽ bóp nát tròng mắt này."

"......"

Đứa trẻ đứng có chút xiêu vẹo, một con mắt ngơ ngác nhìn hắn.

Ninh Túc không hề có ý dễ nó, ngượng ngùng: "Mau nói!"

Đứa trẻ im lặng.

Ninh Túc duỗi chân đá chân nó: "Mau nói, không nói tôi sẽ đánh."

Vài lần vừa đe dọa vừa dụ dỗ, đứa bé trước sau cũng không mở miệng, chỉ dùng tròng mắt đen nho nhỏ và hốc mắt trống rỗng nhìn hắn.

Khi Ninh Túc chuẩn bị áp dụng biện pháp đặc thù, đứa trẻ gian nan đứng trên mặt đất bỗng đứng thẳng nhảy lên người Ninh Túc.

Tay nhỏ non nớt lạnh lẽo ôm cổ Ninh Túc, vùi đầu vào cổ hắn, nhẹ nhàng liếʍ một cái.

Ninh Túc sững sờ, hắn nghiêng đầu nhìn làn da màu tím xám của nó, một lỗ đen tròn lớn dưới lông mày mảnh mai và cái miệng nhỏ màu tím.

Đáng giận, thế mà dùng mỹ nhân kế.

Chúc Song Song và Trần Thiên đi cùng nhau, vội vã đuổi tới nơi mập mạp ném chết con chó.

Nghe khỉ ốm nói mập mạp ném chết chó là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, huống chi đã qua đi một ngày.

Chúc Song Song chịu đựng xúc động muốn nôn mửa, tầm mắt từ bãi bùn lầy chuyển qua bụng con chó thảm không nỡ nhìn, sửng sốt một chút.

Cô mang theo cảm xúc không tên, nói vói khỉ ốm: "Trách không được anh ở biệt thự nói chồng nó báo thù, hoá ra con chó đen này đang có thai."

Cô là người có khả năng đồng cảm mạnh nhất, bắt đầu tưởng tượng cảnh chó đen đang mang thao bị hành hạ đến chết, tuyệt vọng thế nào bi thương thế nào, thanh âm nức nở của nó nhất định thê thảm hơn con chó đen ở biệt thự.

Ngữ khí cô không tốt lắm, nhưng khỉ ốm lúc này cũng bất chấp, hắn trông mong nhìn Trần Thiên.

Khi hắn sắp hỏng mất, áo đen không quản hắn, là Trần Thiên giúp hắn, hắn hiện tại đã đem Trần Thiên trở thành người tâm phúc.

Trần Thiên kiểm tra một lần, nói với khỉ ốm: "Cậu thành tâm xin lỗi chó đen, sau đó tự tay an táng nó đi."

Khỉ ốm vội gật đầu.

Bọn họ bên này không có phát hiện gì, để khỉ ốm mai táng chó đen, bọn họ lập tức chạy về lò sát sinh.

Trong lò sát sinh, sau khi đồ tể chặt đầu trâu, một tay lấy rìu, một tay nâng bò mang ra phía ngoài.

Các người chơi thấy hắn dùng một bàn tay là có thể kéo một con bò hai ba trăm cân, trong lòng sợ hãi càng sâu, khi hắn nhấc chân, một đám thối lui nhường đường cho hắn.

Đồ tể lôi con bò lên cái thớt bẩn thỉu trên mặt đất, giơ rìu, một bên chém, một bên nói: "Lò sát sinh đóng cửa lúc bốn giờ rưỡi chiều."

Chiếc rìu sắc bén chém đứt xương cốt bò, máu tươi bắn tung tóe trên tạp dề, trên cằm, trên tóc, lại từ cằm nhỏ giọt lên mặt đất.

Các người chơi biết hắn có ý đuổi người, không dám làm trái, chỉ do dự một lát bắt đầu đi ra ngoài.

Tô Vãng Sinh lập tức chạy đến kho nhỏ trong góc: "Ninh Túc!"

Nghe thấy có người gọi, đứa trẻ đột nhiên ngẩng đầu, giây tiếp theo biến mất trên người Ninh Túc.

Lần này Ninh Túc không để nó nhẹ nhàng đào tẩu, hắn còn muốn từ miệng nó hỏi ra chuyện trong thôn, vậy hắn có thể nằm ba ngày.

Trong nháy mắt khi đứa trẻ biến mất, Ninh Túc nhắm mắt dựng tai, thân hình như quỷ mị biến mất tại chỗ.

Trong bóng đêm, Ninh Túc đuổi theo đứa trẻ, tay như gió nắm chặt cổ tay nó.

Bàn tay thon dài trắng nõn với những khớp xương xông ra, xuyên thấu qua bàn tay nhỏ màu tím, giống như xuyên thấu qua một tầng sương xám.

Ninh Túc nhíu mày, lập tức chuyển qua bàn tay khác, lần này bắt được thật.

"Ninh Túc! Cậu ở đâu? Không có việc gì chứ!"

Ninh Túc giơ tay, trọng lượng không đúng.

Hắn mím môi, đi đến cửa: "Tôi ở chỗ này."

Khi Tô Vãng Sinh thấy rõ Ninh Túc, tay trái hắn đang cầm một tròng mắt, tay phải một bàn tay nhỏ.

Tô Vãng Sinh: "......"

Khi nhóm Chúc Song Song về lò sát sinh khi, cửa lò đã bị xích sắt khóa lại.

Sau khi về biệt thự, Chú Song Song lập tức gõ cửa, Tô Vãng Sinh mở cửa, cô liếc mắt một cái đã thấy Ninh Túc đang ngồi trên cửa sổ ăn hoa đăng tiêu.

Ánh nắng hoàng hôn màu vàng ấm áp chiếu vào người hắn, vầng sáng nhỏ vụn quấn quanh mái tóc, sống lưng hắn thẳng tắp, động tác ăn hoa thong thả ung dung.

Trong khung cảnh đẹp như tranh vẽ này, Chúc Song Song mạc danh nhìn ra một loại cảm xúc mang tên uỷ khuất.

Trong yến tiệc không cho hắn ăn thịt, hắn ngay cả rau xanh cũng không ăn.

Lúc này hắn như đứa trẻ bị người xấu ngược đãi không cho ăn cơm, chỉ có thể tìm ăn hoa ăn cỏ.

"......"

Chúc Song Song vội đưa hết kẹo vơ vét của Trần Thiên cho hắn.

Mắt thường cũng có thể thấy tâm tình Ninh Túc tốt lên không ít.

Chúc Song Song ngồi trên bệ cửa sổ với hắn, nhìn hắn ăn từng đoá hoa đăng tiêu, hỏi: "Ăn ngon sao?"

Ninh Túc gật đầu: "Rất no, ăn một đóa hẳn đã no rồi, muốn thử một chút không?"

Đoá đăng tiêu màu đỏ như máu, xem nhìn quỷ dị, chất lỏng trên cánh hoa như máu, dây mây màu xanh lục khuấy động màu đỏ, thoạt nhìn như mạch máu.

Chúc Song Song vội lắc đầu: "Tôi rất no, cậu ăn đi."

Ninh Túc gật đầu, lại bỏ một đoá vào miệng.

Hiển nhiên ăn hoa làm tâm tình hắn sung sướиɠ nhẹ nhàng, hắn lắc lư chân ở bên ngoài cửa sổ, hỏi Chúc Song Song: "Kịch bản tang thi cậu viết là dạng gì vậy?"

"Hazz, nói là tang thi, kỳ thật chính là đánh ngã cờ tang thi yêu đương." Chúc Song Song bất đắc dĩ nói: "Không có biện pháp, hiện tại thị trường yêu thích kịch bản ngọt sủng."

Đôi mắt Ninh Túc hơi mở to: "Yêu đương? Tang thi cũng có thể yêu đương sao?"

"Đương nhiên, tang thi trước kia cũng là người, hơn nữa có thể suy nghĩ, có ý thức, tang thi tất nhiên còn có nhân tính."

Đôi tay Chúc Song Song chống trên cửa sổ, ngẩng đầu nghênh đón ánh hoàng hôn ấm áp: "Chỉ cần có nhân tính, nhất định sẽ có yêu."

Một trận gió thổi qua, hoa đăng tiêu trào ra bốn phía cửa sổ.

Ninh Túc "a" một tiếng, híp mắt.

Tô Vãng Sinh: "Hai vị, đừng nói tình tình ái ái nữa, mau xuống dưới, Trần Thiên tới rồi."

Tối hôm qua ở lại biệt thự sưu tập manh mối, đêm nay tất nhiên không thể lãng phí thời gian ở biệt thự, đã là buổi tối ngày hôm sau, bọn họ cần phải ra ngoài tra xét.

Trần Thiên, Trần Tình theo chân bọn họ thương lượng, buổi tối hành động.

Hiện tại, bọn họ ngắn gọn giao lưu một chút tin tức.

Trần Thiên nói: "Tôi lúc trước vẫn luôn suy nghĩ, vì sao thôn này có tiền như vậy, không nghĩ tới thôn thần quái lại thời thượng như vậy, còn có phát sóng trực tiếp, phát sóng trực thật sự có thể kiếm không ít tiền."

Trần Tình tiếp theo hắn nói: "Nhưng nội dung phù dâu phát sóng trực tiếp có gì đâu, hơn nữa việc cô ta mở cửa hàng thú cưng cũng đáng chú ý."

"Chúng ta nên tập trung vào phù dâu."

"Tân nương càng không cần phải nói, cô và Ân Đại Quân đều là người từ ngoài đến, đi theo cô ấy hẳn có thể tra ra nguyên nhân Ân Đại Quân chết, nếu Ân Đại Quân là Quỷ Chủ, vậy trò này có thể giải quyết."

Tô Vãng Sinh nói: "Còn có đồ tể ở lò sát sinh, cũng rất có vấn đề."

Trần Thiên nói: "Cho nên, đêm nay chúng ta phân ba, từng người đi theo ba người đi tra xét."

"A, hôm nay cũng coi như đêm tân hôn của tân nương và tân lang, muốn đi nghe góc tường sao?" Chúc Song Song nói: "Ninh Túc nhất định không thể đi bên này."

Ninh Túc: "?"

Có thể đi.

Trần Thiên nghĩ: "Nhìn tình huống trước mắt, tân nương bên kia tương đối an toàn, ở đó có chút kỳ quái chú ý, Song Song và Tô Vãng Sinh đi đến đó."

Hắn đã biết, Tô Vãng Sinh lúc trước tiểu đạo sĩ.

"Không thành vấn đề."

Trần Thiên lại nhìn về phía Ninh Túc, ánh mắt có thâm ý khác: "Ninh Túc và Trần Tình theo dõi đồ tể, có vấn đề gì không?"

Tô Vãng Sinh nghĩ đến đồ tể một rìu chém đứt đầu bò, cùng với một tay kéo thân bò, nói: "Đồ tể bên kia thoạt nhìn nguy hiểm nhất, hai người bọn họ đi thích hợp sao?"

Trần Thiên nhìn về phía Trần Tình, Trần Tình cởi khăn lụa màu xám trên cổ, ném lên đầu.

Cô gái phòng 173 biến mất.

"......"

Hảo gia hỏa, trách không được lúc ấy mập mạp kính sợ hai người này như vậy, ở thời điểm nào đó ẩn thân xác thật khó lòng phòng bị, đáng sợ đến kinh khủng.

Trần Tình thò đầu khỏi khăn lụa màu xám: "Thời khắc mấu chốt có thể mang một người ẩn thân, còn có vấn đề sao?"

Ánh mắt Ninh Túc sáng lấp lánh, điên cuồng lắc đầu.

Trần Thiên: "Tôi dẫn người đi theo phù dâu và điều tra cửa hàng thú cưng."

Phân công xong, mấy người chờ trời tối rồi hành động.

Ninh Túc và Trần Tình đi đến cửa lớn lò sát sinh.

Lò sát sinh khoá cửa, cử là song sắt, bọn họ từ ngoài cửa có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Khác với ban ngày, ban ngày lò sát sinh âm trầm hơn bên ngoài rất nhiều, đêm khuya bên trong lại sáng ngời hơn ngoài rất nhiều.

Sau khi kết thúc công việc, đồ tể ở lò sát sinh nhóm lên hai đống lửa, hắn đang thu dọn đống xương đẫm máu dưới ánh trăng trắng lạnh lẽo.

Hẳn là con bò buổi chiều, hắn gom xương lại, xác nhận không còn thiếu, sau đó ném xương vào một cái ống của lò thiêu.

Không biết hắn làm chuyện này có ý nghĩa gì.

Tiếp theo, đồ tể lại dùng một dây thừng nâng một con heo sống đến lò thiêu, hắn lại nhét con heo vào một ống khác của lò thiêu.

Sắc mặt Trần Tình có chút khó coi, mập mạp có phải cũng bị nhét vào lò thiêu như vậy?

Khi thiêu, đồ tể dùng nước ở giếng tẩy máu tươi, thịt nát và dầu trên đầu tóc, tiếp theo cởϊ qυầи áo tắm rửa.

Trần Tình dời tầm mắt.

Trong khoảng thời gian này, Ninh Túc lại nhìn về phía kho hàng nhỏ bên góc.

Hắn vừa xuất hiện ở lò sát sinh, đứa trẻ đã xuất hiện.

Không biết có phải vì thiếu một bàn tay, tứ chi đứa trẻ không còn chạm đất, mà là dựa vào khung cửa đứng cạnh cửa, dùng một con mắt khác, không chớp mắt nhìn hắn.

Có lẽ bởi vì ánh trăng thật sáng ngời, con mắt kia của nó cũng rất sáng, ngưng ra một khối ánh sáng trắng.

Đồ tể hẳn đang đợi hoả táng kết thúc, bọn họ cũng đang chờ.

Khăn ẩn thân của Trần Tình có thời gian làm lạnh, cho nên bọn họ không dùng ngay, mà là trộm ngồi xổm ở một góc tường ngoài cửa âm thầm quan sát.

Khi chân ngồi xổm đến mức chết lặng không còn tri giác, đồ tể rốt cuộc cũng lấy ra tro cốt trong lò thiêu.

Hắn mặt vô biểu tình chờ tro cốt lạnh, phân biệt cất vào hai cái túi vải bố, buộc vào thắt lưng rồi đi về phía cửa.

Trần Tình lập tức dùng khăn lụa che khuất hai người ngồi xổm trên mặt đất.

Tiếng mở xích sắt vang lên trong đêm tối yên tĩnh vang dội dị thường, đồ tể ra khỏi lò sát sinh, lúc đi qua bọn họ, thoáng dừng lại.

Trần Tình ngừng thở nhìn chằm chằm giày da màu lục của tể quân, khẩn trương đến mức tiếng hít thở cũng không dám phát ra.

Sau khi đồ tể tắm rửa qua, mùi máu tươi nồng đậm và hương vị tanh hôi trên người ít đi rất nhiều, nhưng huyết tinh nhàn nhạt vẫn luôn ở đó, đó là mùi máu do tắm trong huyết nhục, một thời gian dài không tản hết.

Đồ tể nhấc chân đi về phía trước.

Trần Tình nhẹ nhàng thở ra, sau khi hắn đi xa một chút, túm Ninh Túc không biết đang xem cái gì đi theo sau.

Đồ tể chậm rãi đi dưới ánh trăng, đi qua hai con phố, đi vào nhà tang lễ phía sau thôn Hòe Dương.

Quàn linh cữu và mai táng quán dựa lưng vào núi lớn, từng cây hoè trên núi lặng im như quỷ ảnh, khiến quàn linh cữu và mai táng quán trở nên tối tăm âm trầm.

Ninh Túc và Trần Tình nhìn nhau, không rõ đồ tể mang theo tro cốt hai con súc sinh tới nơi này làm gì.

Trần Thiên bảo khỉ ốm an táng con chó đen bị ném chết, chẳng lẽ đồ tể cũng muốn an táng hai con súc sinh này như người?

Rất nhanh, bọn họ đã phát hiện không phải như vậy.

Đêm khuya, đồ tể làm một chuyện kì dị, vô pháp lí giải ở quàn linh cữu và mai táng quán.