Chương 12: Quỷ súc

"Ồ, em không muốn nói cho tôi." Ninh Túc mặt vô biểu tình nói.

"Tôi khen em, em phải nói tiếng cảm ơn với tôi, phải làm một đứa trẻ lễ phép."

Đứa trẻ vẫn chỉ ngửa đầu nhìn hắn, như một con rô bốt câm làm nhiệm vụ cố định là "nhìn Ninh Túc".

Ninh Túc đặt đứa trẻ lên mặt đất, đến bên đống lửa ngồi xuống.

Đứa trẻ đi theo hắn, ngồi bên cạnh hắn, tiếp tục nhìn hắn.

Đứa trẻ thoạt nhìn mới bốn năm tuổi, còn rất gầy, khi ngồi ở đó, như biến thành một điểm nhỏ.

Ninh Túc liếc đứa trẻ một cái, trầm mặc vài giây, vươn ngón trỏ: "Ăn đi."

Trước mặt nó là ngón tay vừa mảnh vừa dài, có màu sắc của ngọc, cũng có gân cốt của ngọc.

Đứa trẻ ngây người nhìn ngón tay, qua một hồi lâu, mới duỗi cổ, tới gần một chút.

Cái miệng màu tím xám nhỏ hơi mở ra, cẩn thận cắn ngón tay, mυ"ŧ vào.

Trên cánh tay nhẵn nhụi của thiếu niên, mạch máu trở nên rõ ràng, màu sắc từ tím biến thàng đen, từ cánh tay nhỏ đến mu bàn tay biến hoá theo thứ tự, như dây leo đen bám trong cơ thể, lại như đồ đằng màu đen nào đó.

Ninh Túc: "Em quả nhiên cũng thích ăn."

Khi ở trên xe tang hắn phát hiện tài xế, con dơi nhỏ đều thích, liền đoán đứa trẻ cũng sẽ thích.

"Đừng ăn quá nhiều, không phải thứ gì tốt."

Dù sao đó cũng là thứ hắn hấp thụ từ hàng tỉ tang thi, thứ mà nhà khoa học loài người gọi là virus tang thi.

Nghĩ lại, Ninh Túc lại nhớ đến, mấy chiếc xe chứa đầy tử thi hắn thấy trên xe tang.

Một người trong đó chính là người chơi nữ vừa ra khỏi phó bản, chồng cô đã chết trong phó bản.

Ninh Túc nhướng mày trầm tư, ngược lại nói: "Nhưng, nói không chừng đối với các người mà nói lại là chất dinh dưỡng?"

Đứa trẻ một bên hút vật chất màu đen trong cơ thể hắn, một bên nhìn hắn, không biết có hiểu lời Ninh Túc nói hay không, nhưng vẫn lắng nghe.

Nó có thể khiến Ninh Túc thoải mái nói rất nhiều chuyện.

Vài phút sau, đứa trẻ mở miệng.

Ninh Túc phát hiện, miệng nhỏ của nó không còn tím như vậy, có một chút hồng nhuận, đôi mắt nhìn Ninh Túc cũng càng ngày càng sáng.

"Ăn no rồi?"

Đứa trẻ lần đầu tiên đáp lại Ninh Túc, gật đầu.

Ninh Túc cười, so với ánh trăng trên bầu trời đêm còn xinh đẹp hơn: "Nhưng tôi vẫn còn rất đói bụng, phải làm sao bây giờ?"

"......"

Trần Thiên và Trần Tình đến bờ sông, nhưng không nhìn thấy Ninh Túc và đồ tể, bọn họ ở bờ sông tìm một vòng, lại đến bên cạnh quàn linh cữu và mai táng quán tìm kiếm, nhưng vẫn khônh tìm ra người.

Quàn linh cữu và mai táng quán chỉ cách con sông bằng một đường đất, Trần Thiên ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát: "Như là dấu vết người bị kéo đi."

Trần Tình lập tức lo lắng: "Hẳn là bị kéo tới lò sát sinh!"

Hai người vội vàng chạy tới lò sát sinh, ở trên đường gặp Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh, hai người này còn khẩn trương hơn bọn họ, gần như là nhằm phía lò sát sinh.

Vừa bước vào cửa lò sát sinh, bọn họ đã nhìn thấy Ninh Túc đang ngồi bên đống lửa ăn que nướng.

"......"

Không biết que nướng kia xiên cái gì, nhìn không giống nhau, như được lấy từ nhiều nơi.

Chúc Song Song hỏi trước: "Cậu ăn gì vậy?"

Ninh Túc: "Tóm lại là lòng trắng trứng."

Chúc Song Song lại hỏi: "Lấy ở chỗ nào?"

Tròng mắt Ninh Túc chột dạ xoay nửa vòng.

Trần Thiên không có tâm trạng nói chuyện đó, hắn trực tiếp hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Ninh Túc nói đúng sự thật: "Tôi bị đồ tể vừa kéo vừa khiêng đến lò sát sinh, hắn nhét tôi vào lò thiêu, đứa trẻ kéo tôi khỏi lò."

Tô Vãng Sinh nói chuyện đứa trẻ cho hai người.

Trần Thiên nói: "Đứa trẻ này cũng rất đáng chú ý."

Nhưng chuyện quan trọng hiện tại là giao lưu tin tức đêm nay.

Trần Thiên đi đầu, nói chuyện bên hắn, Trần Tình nghe xong cũng kinh ngạc, hiển nhiên cô không nghĩ đến chuyện của mình hồi đại học.

Trần Tình nói: "Quy tắc hệ thống yêu cầu chúng sinh bình đẳng, chúng ta sát sinh đã chịu hình phạt tương ứng, bọn họ không ở trong vòng quy tắc, có thể tùy ý hành hạ động vật đến chết?"

Chúc Song Song nói: "Bọn họ hẳn đã chịu trừng phạt, nhưng không phải ở hiện tại."

Mấy người đều nhìn về phía cô.

Chúc Song Song nói suy đoán của mình và Tô Vãng Sinh cho mọi người.

Mấy người nghe xong đều có chút kinh ngạc và nặng nề.

Trần Tình: "Em thực sự đoán từ xe, trăm triệu lần không ngờ tới."

Ninh Túc: "Từ nhỏ đến lớn ngồi nhiều siêu xe như vậy, thành niên liền có siêu xe của mình, thực sự hâm mộ."

"Ba tôi tương đối cưng chiều con thôi." Chúc Song Song nói với Ninh Túc: "Ninh Túc lớn lên tốt như vậy, nhất định cũng được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ đi."

"A." Ninh Túc không có cảm xúc gì nói: "Tôi trước nay đều chưa thấy ba mẹ."

Chúc Song Song ý thức được mình nói sai, may mắn Trần Thiên lập tức chuyển qua đề tài khác, trầm trọng nói: "Nếu thật sự như vậy, chúng ta muốn giải mã tất phải đi vào trong thế giới."

Trong thế giới là cái dạng gì, bọn họ cụ thể không biết, nhưng trong một phó bản thần quái, nơi đó nhất định không phải nơi nhân loại bình thường sinh sống, tất nhiên còn quỷ quyệt khủng bố hơn thôn Hoè Dương rất nhiều.

Trần Tình nói: "Tôi cảm thấy rất có thể, chẳng trách manh mối chúng ta lục soát ở thôn Hòe Dương đều không đến cùng, hẳn là còn một bản đồ khác đang chờ đợi chúng ta thăm dò."

Tô Vãng Sinh nói: "Còn có một chuyện càng không xong, thôn dân đại ca nói tân nương đã chết, bọn họ đã đem tân nương nhập liệm."

"Cái gì?!"

Mấy người đều cả kinh.

Sắc mặt bọn họ càng thêm trầm trọng.

Trần Thiên nói: "Tân nương và Ân Đại Quân đều đã chết, cho thấy cô là manh mối vô cùng trọng yếu, ngày mai hạ táng, hai người nhất định phải đến."

Hai người gật đầu.

Tiếp theo đến Ninh Túc và Trần Tình, Trần Tình mở miệng: "Mọi người đều biết, đồ tể đổi tro trong hũ tro cốt thành tro của heo và bò, rốt cuộc là để làm gì?"

Chúc Song Song: "Nếu hắn không phải người, có lẽ không giống thôn dân ở Hòe Dương, hắn tin vào chúng sinh bình đẳng, muốn cho heo và bò hưởng đãi ngộ ở quàn linh cữu và mai quán táng?"

Trần Tình: "Không đúng, nếu là như vậy, vì sao hắn muốn làm đồ tể, chuyên gϊếŧ động vật?"

Hai người nhất thời nghĩ không rõ vấn đề này.

Tô Vãng Sinh nhíu mày, hắn cảm thấy chỉ thiếu chút nữa, có thứ gì sẽ phá đất chui lên.

Trần Thiên đánh giá lò sát sinh một vòng, nói: "Nơi này không có người khác, thích hợp thảo luận hơn biệt thự, chúng ta xem xét lần nữa rồi về ngủ."

Tuy rằng đã là nửa đêm về sáng, nhưng không ai phản đối.

Đêm nay bọn họ phát hiện rất nhiều, nhưng không phải càng biết nhiều càng cảm thấy an tâm, mà là càng cảm thấy nhiệm vụ gian nan, thời gian cấp bách.

Trần Thiên: "Chúng ta nói từ đầu."

"Nhiệm vụ phó bản là giải mã nguyên nhân hình thành sinh thái thôn Hòe Dương, sinh thái bao gồm sinh thái tự nhiên và sinh thái xã hội."

"Sinh thái tự nhiên không có gì để nói, khi chúng ta tiến vào phó bản đã ở chỗ cao quan sát qua, thứ chúng ta phải giải mã hẳn là sinh thái xã hội."

Ninh Túc ăn que nướng, không biết ăn tới rồi cái gì, động tác ngừng một chút, khó có lúc tích cực giơ tay: "Tôi có cái nhìn khác về sinh thái."

Tất cả mọi người nhìn về phía hắn.

Ninh Túc nói: "Sinh thái có khả năng là hình thái sinh vật."

Mấy người sửng sốt, đây là phương hướng bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến.

Nghe thấy sinh thái, người bình thường đều sẽ không nghĩ đến hình thái sinh vật, nhưng lại phù hợp ở phó bản quỷ dị này, tuy trước mắt bọn họ cũng chưa thấy bất kì sinh vật nào đáng để nghiên cứu đặc thù.

Trần Thiên nhìn thoáng qua Ninh Túc: "Đây thực sự là một phương hướng mới, chúng ta có thể thăm dò theo hướng này."

Hắn tiếp tục nói: "Tiếp theo, hệ thống nhắc nhở chúng ta, chúng sinh bình đẳng."

"Liên quan đến chuyện này là mèo đen và chó đen ở cửa thôn, mập mạp hành hạ chó đen đến chết, biến thành chó đen bị gϊếŧ, phù dâu mở cửa hàng thú cưng, phát sóng trực tiếp cảnh sủng vật bị hành hạ đến chết, đồ tể quỷ dị trong lò sát sinh, lò thiêu."

"Để tiện bổ sung lí luận say này, chúng ta gọi cái này là tuyến sinh vật."

"Đồng thời, chúng ta đã giải khóa một manh mối thoạt nhìn không liên quan đến chúng sinh bình đẳng, đó chính là Ân Đại Quân."

"Giống với Ân Đại Quân chính là tân nương, từ bên ngoài gả đến, hôn lễ theo kiểu phong kiến, sau khi tân nương chết, tầm quan trọng của manh mối này không giảm, ngược lại còn tăng."

"Đây là tuyến tân nương."

Chúc Song Song nghĩ đến tân nương đã cúi người lạy từng người một, nói: "Tôi cảm thấy tân nương không liên quan đến động vật, nhưng có thể liên quan đến chúng sinh bình đẳng."

"Chó đen bị hành hạ đến chết là quần thể yếu đối với nhân loại, tân nương từ nơi khác gả đến cũng là quần thể yếu đối với thôn trang phong kiến này, tân nương cũng phải chịu đối đãi bất bình đẳng."

Trần Tình: "Có đạo lý."

Mấy người lại thảo luận một phen.

Trần Thiên nói: "Trở về ngủ đi, loại phó bản này yêu cầu đại não phải bảo trì thanh tỉnh, không thể không ngủ được."

Khi bọn họ về biệt thự, đã là hơn hai giờ đêm.

Nghĩ đến đứa trẻ quỷ bò ra từ phòng tắm tối qua, khi Tô Vãng Sinh tiến vào phòng tắm đã làm chuẩn bị tâm lý rất lâu, còn đặt Ninh Túc trước cửa trấn giữ như thần thú.

Hắn một bên tắm rửa, một bên nói chuyện với Ninh Túc ngoài cửa, đặc biệt là khi nhắm mắt gội đầu, cần có âm thanh.

Ninh Túc nói: "Cậu không phải sợ, tôi đã bảo nó không được vào phòng tắm."

Tô Vãng Sinh vừa thở phào một hơi, đã nghe Ninh Túc nói: "Buổi tối tôi mời nó tới chơi."

"......"

Không thể nói một câu được sao?

Ninh Túc lại nói với hắn: "Cậu là đạo sĩ, hẳn không sợ quỷ, là lo lắng nó gặm móng tay sao?"

Tô Vãng Sinh: "...... Đúng."

Ninh Túc: "Cậu yên tâm, đêm nay nó đã ăn no, sẽ không gặm móng tay cậu, tôi còn nói với nó, chỉ được đến bên giường tôi."

Tô Vãng Sinh không dám hỏi tiểu quỷ kia ăn gì mà ăn.

Ninh Túc: "Tôi chỉ muốn đưa cho nó tròng mắt và tay nhỏ dưới gối. Tuy một con mắt đáng yêu hơn, nhưng không biết có phải vì tầm mắt không cân bằng hay không, nó đi đường có chút xiêu vẹo."

Tô Vãng Sinh: "......"

Không biết nên nói cái gì.

Nhưng lại không thể không phát ra âm thanh.

Hắn mạnh mẽ nói sang chuyện khác: "Mập mạp hành hạ chó đen đến chết, tối hôm qua biến thành chó đen, cậu nói xem, đêm nay có người trong lúc ngủ mơ biến thành động vật không?"

"Trước mắt còn chưa xác định chúng ta ăn thịt có tính không vi phạm nguyên tắc chúng sinh bình đẳng hay không, hỉ yến ngày đó tôi ăn không ít thịt dê."

Ninh Túc lập tức tỏ thái độ: "Cậu yên tâm, cậu biến thành dê tôi cũng không ăn cậu, tôi một chút cũng không muốn ăn chân dê nướng!"

Tô Vãng Sinh: "?"

Người bình thường an ủi người khác như thế này sao?

Tô Vãng Sinh mất đi du͙© vọиɠ nói chuyện phiếm.

Ninh Túc: "Tôi còn có chuyện muốn nói với cậu."

Tô Vãng Sinh mệt tâm: "Chậm chút."

Sau khi hắn từ phòng tắm bước ra, Ninh Túc đang chuẩn bị đi vào, cửa vang lên tiếng gõ dồn dập.

Ánh trăng trắng xoá mờ ảo, những đoá hoa đăng tiêu đỏ máu ngoài cửa sổ, có một đứa trẻ với con mắt trắng bệch, dùng một tay hai chân quấn lấy dây đằng, từng chút bò lên trên.

Khi nó bò đến lầu 3, trong phòng đã không còn ai.

Đứa trẻ đi đến mép giường, ngơ ngác nhìn giường trong chốc lát, sau đó hai tay nó ôm lấy đầu gối ngồi xổm xuống, trên người toả ra một vòng hắc khí.

Lầu một biệt thự đèn đuốc sáng trưng.

Áo đen nói: "Các người xác định cả buổi tối chưa thấy qua khỉ ốm?"

Trần Thiên: "Hắn không phải vẫn luôn đi theo cậu sao?"

Khỉ ốm đã biến mất.

Hắn vốn luôn đi theo áo đen, Trần Thiên dẫn hắn đến chỗ chó đen bị hành hạ đến chết, để hắn an táng, sau đó cũng không quản hắn, còn cho rằng khỉ ốm đã đi tìm áo đen.

Mà áo đen cho rằng khỉ ốm đi với Trần Thiên.

Nửa đêm về sáng, mọi người mới trở lại biệt thự, phát hiện khỉ ốm biến mất.

Trần Tình nói: "Đừng nói nữa, nhanh đi tìm người."

Sắc mặt cô khó coi, bổ sung: "Cũng phải tìm chó."

Mọi người hiểu ý cô, thần sắc mỗi người đều ngưng trọng.

Toàn bộ biệt thự đều bị lục tung một lần, nhưng không thấy bóng dáng khỉ ốm, cũng không thấy một con chó đen.

Trần Tình hỏi: "Muốn đi ra ngoài biệt thự tìm không?"

Trần Thiên lắc đầu: "Nếu khỉ ốm còn sống, hắn sẽ ở biệt thự chờ chúng ta, dù hắn biến thành chó, cũng không dám ra ngoài biệt thự, đợi chúng ta về nhất định sẽ chạy ra cầu cứu."

Cả phòng khách yên lặng.

Trần Thiên bỗng nhớ tới con chó đen bị ôm tới giáo đường, sắc mặt trắng nhợt.

Ngoài giáo đường, ba người họ nhìn thấy phù dâu cầm dao giải phẫu con chó đen, một người hỏi có cứu hay không, một người nói phù dâu không phải đang gϊếŧ người, đừng mạo hiểm.

Nếu khỉ ốm thật sự là con chó đen kia, như vậy, thế giới này lại dùng cách cũ "chúng sinh bình đẳng" đẫm máu mà trào phúng hắn.