Chương 13: Quỷ súc

Trong lòng Trần Tình ủ rũ, như có cảm giác mà nhìn về phía Trần Thiên, là người đầu tiên phát hiện Trần Thiên có gì đó không đúng."Anh, anh làm sao vậy, sao lại tiều tụy như vậy?"

Trần Thiên lau mặt, hít sâu một hơi, nói: "Anh cản thấy khỉ ốm có lẽ là con chó đen phù dâu gϊếŧ trong giáo đường."

"Anh nhìn thấy con chó đen trong l*иg ngực thôn dân, mãi cho đến khi đến giáo đường cũng chưa từng ngừng kêu, liều mạng nhìn xung quanh, hiện tại nhớ lại mới thấy có điểm không bình thường."

Có người đã nghe Trần Thiên kể chuyện ở giáo đường, có người chưa từng nghe qua, nhưng dù nghe hay chưa, chỉ nghĩ đến bốn chữ "Hành hạ đến chết" đã không thể bình tĩnh.

Trần Tình: "Thật sao? Không phải anh nói đó là một con chó nhỏ mới sinh không lâu sao?"

Chúc Song Song nói: "Có khả năng, con chó đen bị mập mạp đập chết có thai, mặc dù khỉ ốm không tự tay gϊếŧ chó đen, nhưng chuyện chó con chết cũng không thoát được quan hệ, cho nên ngày hôm sau hắn biến thành một con chó đen nhỏ?"

Người bên cạnh áo đen lập tức hỏi: "Con chó đen kia cụ thể thế nào? Còn có thể cứu không?"

Trần Thiên nói: "Khi phù dâu phát sóng trực tiếp, trên thớt có một con mèo Ragdoll và con chó đen nhỏ, phù dâu nói phải làm một con búp bê chó bằng vải."

Búp bê chó bằng vải?

Nghe thấy mấy từ này, mọi người toàn thân phát lạnh.

Nếu suy đoán của bọn họ là đúng, một người trong số bọn họ đã biến thành chó đen, bị đánh bị đâm, bị kéo đến lò thiêu hoả táng.

Một người biến thành chó đen nhỏ, bị phát sóng trực tiếp cảnh mổ bụng, có lẽ trên đầu lúc này là một cái đầu mèo, có lẽ tạm thời chưa chết vì được khâu lại, trong cơn cuồng hoan của người khác, từng chút mất đi sinh mệnh.

Phòng khách biệt thự yên tĩnh lạ thường, trong yên tĩnh mang theo lo âu và khủng hoảng.

Bọn họ vốn cho rằng khỉ ốm không trực tiếp hành hạ chó đen đến chết, đem chó đen an táng sẽ không có việc gì.

Hắn chỉ đạp chó đen một cái, giúp mập mạp vây chó đen, cũng......

Vậy bọn họ ăn thịt chúng nó thì thế nào?

Một người vừa bị hành hạ đến chết, ai sẽ là người tiếp theo?

Người khác đều lo lắng cho mình, chỉ có Trần Tình lo lắng cho Trần Thiên.

Là em gái cùng Trần Thiên sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, Trần Tình là người hiểu rõ Trần Thiên nhất trên thế giới này.

Ở căn cứ trò chơi, Trần Thiên thành lập một hội tương trợ, người khác nhìn hắn như kẻ ngốc, thường có kẻ sau lưng châm biếm hắn, cũng có người cảm thấy hắn làm vì hư danh.

Chỉ có Trần Tình biết, Trần Thiên thật lòng, trong toàn bộ trò chơi, rất ít kẻ muốn trợ giúp người khác.

Trong game kinh dị này, nếu không có một chút tín ngưỡng thì không kiên trì nổi, chỉ là tín ngưỡng này và tín ngưỡng trong thế giới hiện thực hoà bình không giống nhau, có người tin vào điên cuồng, có người tin vào máu tươi, có người tin vào diệt vong.

Mà Trần Thiên, coi cứu người là tín ngưỡng, đây là hắn động lực để hắn kiên trì.

Hắn không chỉ giúp người trong xã đoàn, ở trong trò chơi có thể giúp bất cứ ai hết mức có thể.

Trong hai ngày này, một người chơi bị suy đoán của hắn thiêu chết, một người chơi bị hắn khoanh tay đứng nhìn mà bị tách rời.

Đây là thứ chống đỡ tín ngưỡng, là đả kích không nhỏ với hắn.

Trần Tình nhìn không được Trần Thiên như vậy, cô giữ chặt tay anh, nhẹ giọng nói: "Ca, ngươi là sợ ta có nguy hiểm, tới cứu em và Ninh Túc, mới không quản được những chuyện ở giáo đường."

"Anh đương nhiên muốn cứu em, dù thế nào, em đều là người quan trọng nhất."

Trần Thiên rất nhanh đã trấn định, hắn nói: "Nếu suy đoán là thật, mập mạp hành hạ chó đen đến chết, đêm đó liền biến thành chó đen, khỉ ốm đá vây chó đen, tính thương tổn không lớn, buổi tối hôm sau mới biến thành chó đen nhỏ."

"Có khả năng thời gian biến thành động vật tương ứng được xác định qua tính thương tổn với động vật, không nhất định mỗi ngày phải có một hay hai người, nói như vậy, có khả năng ngày thứ ba tất cả những người đã ăn thịt sẽ biến thành động vật."

"Một khả năng khác là, mỗi đêm một người, chọn người gây hại lớn nhất cho động vật trong số những người chơi còn lại."

Sắc mặt mọi người đều không tốt, ai cũng không muốn biến thành động vật bị hành hạ đến chết.

Cho nên, bọn họ cần nhanh chóng giải mã, buổi tối ngày thứ ba rời khỏi phó bản.

Nhưng hiển nhiên, lấy điều kiện trước mặt, không quá có khả năng.

Trần Thiên nói: "Mọi người đều nói một câu, từ lúc tiến vào phó bản đến giờ, đã làm những chuyện gì tổn thương động vật, ai ăn thịt nhiều nhất, để những người khác có thời gian chuẩn bị."

Từng người cẩn thận nói.

Trừ bỏ mập mạp và khỉ ốm, người chơi khác chưa từng tổn thương động vật, chủ yếu là ăn thịt ngày đầu tiên.

Ăn ít nhất là Chúc Song Song, lượng cơm nữ sinh ăn vốn đã ít hơn đàn ông trưởng thành trên 180, trước khi tiến vào trò chơi cô cũng rất nhẹ.

Ăn nhiều nhất là Ninh Túc.

Ninh Túc: "Tôi tổng cộng ăn sáu cái giò, giò heo."

"......"

Người chơi khác: Quỷ chết đói đầu thai sao?

Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh: Không, thật ra trước khi lên xe tang hắn bị no chết.

Trần Thiên nói: "Ngày mai mọi người nhất định phải chú ý đến heo."

Hắn quay đầu nói với Ninh Túc: "Nếu cậu biến thành heo, nhất định không được chạy loạn, trốn ở dưới giường phòng mình, hoặc sô pha phòng khách, chờ chúng tôi tìm cậu."

Tô Vãng Sinh nói: "Trước tiên đập tôi tỉnh."

Ninh Túc ngốc ngốc gật đầu.

Một hồi lăn lộn, đã là rạng sáng hơn bốn giờ.

Mọi người không nhiều lời, từng người trở về phòng, còn có thể ngủ thêm hai ba tiếng đồng hồ.

Đám áo đen ngủ trên lầu hai, áo đen và trợ thủ vừa vào phòng không bao lâu, một người khác đã gõ cửa tiến vào.

Ban đầu bên áo đen có năm người, mập mạp, khỉ ốm, áo đen, trợ thủ, cùng một xã viên dự bị chả Ngân Hoa xã đoàn, mặt sẹo.

Ngân Hoa xã đoàn là xã đoàn số một số hai trong toàn bộ căn cứ trò chơi, đối với việc tuyển chọn xã viên vô cùng nghiêm khắc, số liệu cá nhân thỏa mãn cũng chỉ có thể trở thành xã viên dự bị, phải thông qua khảo nghiệm của một phó bản cấp hai.

Đây là phó bản khảo nghiệm của hắn, người khảo hạch chính là thành viên chính thức của Ngân Hoa xã đoàn, áo đen và trợ thủ.

Áo đen và trợ thủ muốn trộm hoặc hủy thi thể tân nương, lập tức gọi người mặt sẹo cùng nhau hành động.

So với hủy thi thể tân nương, nguy hiểm khi trộm đi càng thấp, cho nên bọn họ chọn trộm thi thể tân nương.

Bọn họ ở trên cây và mái nhà dùng kính viễn vọng quan sát trong chốc lát, nắm giữ vị trí người nhà tân lang, áo đen dẫn người rời khỏi hôn phòng, trợ thủ gác, người mặt sẹo vào trộm xác.

Trộm xác không khó, cất thi thể trực tiếp vào ba lô hệ thống là được.

Người chơi có thể dùng tích phân ở hệ thống mở không gian trữ vật, chỉ cần không phải vật sống đều có thể chứa.

Tính khả thi của kế hoạch này rất cao, lúc trước cũng thực thuận lợi, chỉ là tới lúc thực sự trộm xác lại xuất hiện vấn đề.

Mặt sẹo lẻn vào hôn phòng, khi muốn trộm thi thể tân nương, phát hiện tân nương bị lụa đỏ cột trên trên giường còn sống.

Khi cô nhìn thấy mặt sẹo, con mắt đỏ đậm điên cuồng giãy giụa.

Trợ thủ đứng bên ngoài bảo hắn nhanh lên một chút, hành lang cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Áo đen dặn dò hắn phải trộm thi thể tân nương ra.

Mặt sẹo sốt ruột vặn gãy cổ tân nương, thu thi thể vào ba lô hệ thống chạy.

Sau khi chạy ra, hắn từ trạng thái khẩn trương hoà hoãn lại, mới cảm thấy hành vi vừa rồi không ổn.

Vừa rồi hắn sợ không hoàn thành nhiệm vụ áo đen giao cho hắn, sợ hắn phá huỷ kế hoạch đêm nay, dưới âm thanh thúc giục và tiếng bước chân trung, sốt ruột gϊếŧ chết tân nương.

Nhưng nếu tân nương còn sống, có lẽ còn tác dụng lớn hơn.

Nếu để áo đen biết, không biết có mắng hắn không, vậy chuyện hắn chuyển lên chính thức có lẽ phải ngâm nước nóng.

Vì thế, ba người hội hợp, áo đen hỏi hắn trộm được không, hắn nói trộm được, không nói chuyện kia.

Áo đen vừa lòng vỗ bờ vai hắn: "Không tồi, bước khỏi phó bản này, cậu chính là thành viên chính thức của Ngân Hoa."

Mặt sẹo lấy lòng hắn cười, càng thêm kiên định không nói lời nào.

Thẳng đến vừa rồi, nghe thấy khỉ ốm bị tách rời, nghe mọi người kể những gì mình ăn và làm, để bảo đảm an toàn lúc sau, hắn trở về phòng bỗng cảm thấy bất an.

"Chuyện gì?" Áo đen hỏi hắn.

Mặt sẹo muốn nói lại thôi, hắn mở miệng hai lần, nói: "Hệ thống nhắc nhở chúng ta chúng sinh bình đẳng, chúng ta hiện bị giới hạn giữa quyền bình đẳng của con người với động vật, không thể thương tổn động vật, có phải thực vật và nhân loại cũng không thể thương tổn?"

Đêm nay tất cả đều cực kỳ thuận lợi, hiệu suất cũng cao, sắp xếp mọi việc thỏa đáng, tâm tình áo đen không tồi, cho nên thái độ với mặt sẹo không tồi.

"Chúng sinh bình đẳng hẳn là giữa giống loài bình đẳng, nhưng cậu nói cũng có lí, chúng ta tận lực đừng gϊếŧ người, người muốn làm thương tổn Chúc Song Song là thôn dân, không phải chúng ta."

Mặt sẹo há miệng thở dốc, không nói ra lời.

Bên kia, Ninh Túc trở về phòng, phát hiện trên đầu giường có đứa trê sắp biến thành nấm đen.

Hắn xách đứa trẻ lên.

Tô Vãng Sinh đi phía sau, vừa vào cửa, thình lình nhìn thấy Ninh Túc nhấc một con quỷ thiếu tay, bị doạ hoảng sợ.

Là sự thật, cùng với một tiếng kinh sợ "A!"

"Hả?" Ninh Túc hoài nghi nhìn về phía hắn: "Cậu sợ quỷ? Tiểu đạo sĩ sợ quỷ?"

Tô Vãng Sinh không lên tiếng, cả người căng thẳng đi vào phòng.

Ninh Túc đã hiểu.

Hắn đặt đứa trẻ bên tủ đầu giường phía mình, lấy một con mắt dưới gối đầu và một con tay nhỏ ra.

Hắn cầm tròng mắt trước hốc mắt nó ước lượng một chút, giống ngoạn nhạc cao giống nhau, nhét tròng mắt vào hốc mắt đen ngòm.

Tròng mắt dạo quanh hốc mắt một vòng rồi ổn định.

Đứa trẻ không chỉ có màu da hai bên mặt khác nhau, hai con mắt cũng khác nhau, một bên đen nhánh như nho đen, một bên hơi thiên về xám, có huyết sắc như lưu quang chợt lóe qua.

Ninh Túc ở trên người nó thấy được sự thần kỳ của giống loài.

Hắn sờ đuôi mắt đứa trẻ, dáng vẻ tiếc nuối: "Thật ra một bên là tròng mắt một bên là hốc mắt rất đáng yêu, tôi chưa từng gặp qua một người hốc mắt là chính viên."

Tô Vãng Sinh: "......"

Ninh Túc lại cầm cánh tay nhỏ: "Duỗi cánh tay."

Đứa trẻ bị Ninh Túc nhìn chằm chằm vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn vươn cánh tay, Ninh Túc "Răng rắc" một tiếng lắp tay, không khác gì người máy.

Ninh Túc dẫn theo đứa trẻ hoàn chỉnh xoay người, nói với Tô Vãng Sinh: "Vào trò chơi này, cậu nên khắc phục tật xấu sợ quỷ, đến sờ nó đi."

"?"Tô Vãng Sinh nhìn về phía tiểu quỷ.

Tiểu quỷ lần đầu tiên dời tầm mắt khỏi mặt Ninh Túc, nhìn về phía hắn.

Hai mắt có chút khác biệt, vô cảm trống rỗng nhìn hắn, không biết có phải vì một bên vừa lắp lại mà bên trong ẩn ẩn có tia máu nhàn nhạt.

Sắc mặt Tô Vãng Sinh lập tức thay đổi.

Trước khi tiến vào trò chơi hắn thật sự là một tiểu đạo sĩ, nhưng đạo hạnh nông cạn, chưa từng chân chính bắt quỷ, nhưng ở trong sư môn tiếp xúc không ít âʍ ѵậŧ, trong phó bản này, cũng gặp được thứ phi nhân loại như đồ tể.

Nhưng đủ loại phía trước, cũng không khiến hắn sợ hãi bằng một phần vạn lúc này.

Cái loại sợ hãi này không phải thân thể nổi da gà, đáy lòng phát lạnh, mà là xông thẳng vào chỗ sâu nhất trong nội tâm, tâm trí không kiên định sẽ phát điên.

Sắc mặt Tô Vãng Sinh càng ngày càng trắng, khi sắp suy sụp, loại khủng bố này đột nhiên không còn.

Ninh Túc nắm lấy cổ tay hắn, đem ngón tay ấn lên mặt tiểu quỷ.

Dưới loại trạng thái này, ngón tay Tô Vãng Sinh hư nhược, căn bản không có sức lực, vẫn như cũ chọc lên lúm đồng tiền của tiểu quỷ.

Có thực thể, lạnh lạnh, mềm mại.

Tô Vãng Sinh hơi sững sờ.

Ninh Túc nói: "Ngoài nhân loại, có rất nhiều giống loài cũng rất đáng yêu."

Mặt tiểu quỷ thực sự không khủng bố như vậy, nhưng chỉ cần Tô Vãng Sinh nhìn nhiều thêm một cái, sẽ cảm thấy tiểu quỷ đột nhiên cười rộ lên, cái miệng nhỏ biến đại, càng lúc càng lớn, nuốt ngón tay hắn vào, rồi cả người hắn.

Tô Vãng Sinh vội tay: "Thời gian không còn sớm, nhanh đi ngủ."

"Đúng vậy." Ninh Túc đứng lên: "Tôi đi tắm."

Ừm? Chờ đã!

Cứ như vậy đi? Để hắn một người đối mặt với tiểu quỷ này?

Ninh Túc thấy ngón tay hắn chỉ vào đứa trẻ, đầy mặt sốt ruột: "Ồ, nó cũng nên tẩy rửa một chút."

Trên người nó không quá sạch, đặc biệt là móng tay, có thể là bởi vì lúc trước vẫn luôn bò trên mặt đất, móng tay nhỏ xám cất giấu chút bùn đất.

Ninh Túc tắm rửa nó sạch sẽ.

Không nghĩ tới chính là, tròng mắt có thể chạy trốn lại có thể tùy tiện gắn theo ý muốn, thực ra lại sợ bọt bay vào mắt.

Lúc Ninh Túc gội đầu cho nó, bọt biển bay vào mắt một ít, tay bó vẫn luôn ở giữa không trung múa may.

Đem nó tắm rửa sạch sẽ thả ra, Ninh Túc mới bắt đầu tắm.

Tô Vãng Sinh thấy một con quỷ từ phòng tắm bước ra.

Dân làng chuẩn bị quần áo cho họ tắm rửa thay, nhưng Ninh Túc từ lúc ban đầu đã mặc áo phông này, thống nhất quy cách.

Tự nhiên không có sự thay đổi nào với tiểu quỷ.

Ninh Túc liền cho nó một áo của hắn.

Mặt đứa trẻ hơi nẩy nở, thoạt nhìn bốn năm tuổi, nhưng vô cùng nhỏ gầy, áo trắng tròng lên người nó, giống như mặc một cái váy dài quét đất.

Là loại siêu lớn siêu dài.

Đứa trẻ vừa học được cách đứng thẳng, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo không vững chắc, dưới váy siêu dài dẫm không đến, bình quân tiến một bước, ngã hai lần.

Tô Vãng Sinh: "......"

Hắn nhìn đầu tóc mềm ướt của tiểu quỷ, té ngã lại bò dậy, hết đợt này đến đợt khác nghe thấy tiếng "uỳnh", bỗng cảm thấy tiểu quỷ này cũng không đáng sợ như vậy.

Khi hắn đang nghĩ như vậy, tiểu quỷ "uỳnh" một cái lại ngã xuống, tròng mắt rơi ra, vừa lúc lăn đến bên chân hắn.

Tô Vãng Sinh: "......"