Chương 33

Thời Dư không chút do dự lùi lại, rút súng năng lượng ra, hét lên: “Nhanh rời khỏi đây nhanh chóng rời khỏi đây, loài nhện này đi theo đàn loài nhện này xuất hiện là cả đám cùng tới, không có khả năng gϊếŧ hết chúng!”

Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu theo bản năng cất túi không gian rồi lấy súng năng lượng ra đề phòng, anh trai nhỏ Lạc Hạ Từ lạnh lùng với Tô Kiếm Hành đi chậm lại một chút, còn những người khác tuy nửa tin nửa ngờ nhưng cũng đề cao cảnh giác.

Một người đàn ông cao lớn cầm theo mấy cái bánh ngọt cười lạnh lên tiếng: “Đúng là chưa trải sự đời, một con nhện bé tí đã dọa các ngươi sợ rồi sao? Đã sợ chết còn đi tìm vật tư? Về nhà mà bú sữa mẹ đi!”

Trong lời nói của người đàn ông tràn đầy sự lăng mạ, mọi người nghe xong đều nhíu mày, vừa dứt lời còn đưa tay cầm con nhện tựa hồ đã chết chổng ngược trên quầy hàng lên.

Gã cầm chân con nhện đung đưa qua lại, khinh thường nói: “Nhìn đi, một con nhện mà thôi, còn không gϊếŧ hết được sao?”

Tự mình tìm chết, không ai cản được.

Thời Dư liếc qua túi không gian của người đàn ông cao lớn, nghiến răng tiếc nuối chiếc bánh ngọt nhỏ rồi lập tức rút lui, mấy người Lục Đông Ngôn cùng Phong Hiểu lập tức đi theo, Tô Kiếm Hành do dự, có ý tốt nhắc nhở: “Bên ngoài không an toàn,Thời Dư đã nói như vậy tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận một chút, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, cũng lấy được không ít vật tư rồi.”

Người đàn ông cao lớn hừ lạnh một tiếng, định vứt con nhện đen đi, đột nhiên từ bụng của nó xuất hiện một khe hở , lộ ra hàm răng sắc nhọn hình tròn cắn xuống tay ông ta.

Tiếng kêu như heo bị chọc tiết vang lên, người đàn ông cao lớn ôm cánh tay đầy máu lùi về phía sau hai bước, Thời Dư nhìn lại thấy ngón trỏ của gã chỉ còn phần gốc, máu tươi không ngừng tuôn ra.

Con nhện màu đen không ngừng phát ra tiếng răng va vào nhau và tiếng nhai nuốt, mọi người có mặt ở trung tâm thương mại đều cảm thấy da đầu tê rần .

Thời Dư nhanh tay nhanh mắt, bắn chết con nhện trước khi nó tiếp tục cắn tới, cảnh cáo nói: “Đi mau!”

Cô vừa nói xong, đằng sau khu trung tâm thương mại truyền tới từng tiếng “Tạch tạch” làm mọi người dựng tóc gáy, bây giờ họ mới biết Thời Dư không nói dối, đều hoảng sợ mà chạy ra ngoài.

Tô Kiếm Hành kéo theo người đàn ông cao lớn vẫn đang gào thét, dùng hết sức chạy ra bên ngoài.



Đúng lúc này, mặt đất rung chuyển, tiếng tòa nhà sụp đổ vang lên.

Cách trung tâm thương mại không xa, một cô gái đang phát trực tiếp.

“Hôm nay tiểu đội của tôi nhận nhiệm vụ ra ngoài thu thập vật tư, mọi người đều biết bây giờ Hải Lam Tinh bị một loài sinh vật không biết tên tấn công, những người sống sót đều đến khu cứu viện...”

Cô gái vừa thu ống dinh dưỡng vào túi không gian vừa phát trực tiếp thông báo về tình hình của Hải Lam Tinh, sau khi cô chất đầy túi không gian thì nhìn màn hình rồi trả lời rất nhanh: “Cảm ơn lời chúc của mọi người, Hải Lam Tinh chắc chắn sẽ vượt qua khó khăn này.”

“Bây giờ…”

Cô gái còn muốn nói tiếp thì mặt đất đột nhiên rung chuyển.

“Mau đi thôi! Bên ngoài xuất hiện loài sinh vật không biết tên!” Người của đội canh gác bên ngoài hô to.

Cô gái trong lòng hoảng sợ, không kịp tắt phát sóng trực tiếp đã vội gia nhập vào đội ngũ chạy ra ngoài.

Chạy tới cửa trung tâm , bọn họ nhìn thấy một con nhện khổng lồ đã xuất hiện ở gần đó từ bao giờ, sau lưng nó là đám quái vật nhiều không đếm xuể .

“Tiêu rồi! Ở đây sao lại xuất hiện nhiều loài sinh vật không biết tên như vậy?” Sắc mặt của Lục Đông Ngôn vô cùng khó coi.

“Cứ đi trước đã!” Phong Hiểu nói.

Đám người lần lượt lấy ra cơ giáp, mà người đàn ông cao lớn vẫn còn gào thét.



Tô Kiếm Hành không thể giúp gã, hành động lấy cơ giáp của Thời Dư dừng một chút, quay đầu nhìn chằm chằm túi không gian treo trên hông người đàn ông .

Thời Dư nở nụ cười, trước ánh mắt kinh ngạc của Phong Hiểu đi đến bên cạnh người đàn ông cao lớn, trong tay cô đột nhiên xuất hiện một con dao nhỏ lóe lên tia sáng, chớp mắt cắt đứt dây treo của túi không gian, trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng đã lấy được túi còn hung hăng giẫm lên bàn chân người đàn ông cao lớn.

“Tôi nói đại ca này, anh không muốn sống sao? Lúc nào rồi còn kêu gào? Không muốn chết thì nhanh chóng lấy cơ giáp ra hỗ trợ.”

Thời Dư nói xong, vô cùng bình tĩnh buộc dây túi không gian lên người mình.

Sau đó, trong ánh mắt đờ đẫn của Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu lấy ra cơ giáp.

Phong Hiểu là người đầu tiên phản ứng lại, kéo Lục Đông Ngôn một cái, hai người đồng thời lấy ra cơ giáp.

Người đàn ông cao lớn còn chưa biết túi không gian bị Thời Dư lấy mất, đau đớn từ bàn chân và ngón trỏ xen lẫn nhau, giúp gã tỉnh táo lại một chút.

Trong khoang điều khiển, Thời Dư vui vẻ sờ túi không gian, đang định điều khiển cơ giáp chạy trốn, đột nhiên trên màn hình ảo hiện lên một dấu chấm than, sau đó tiếng của hệ thống cơ giáp vang lên.

【 Phát hiện tín hiệu cầu cứu, đang nhận diện tín hiệu...】

【 Nhận diện thành công, người cầu cứu là Cố Tiền Khiêm, thông tin cầu cứu: “Tôi là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị ở Thủ Đô Tinh, cứu và đưa tôi tới khu cứu viện, trả công 10 tỷ tinh tệ】

Tín hiệu cầu cứu được âm thanh máy móc của hệ thống nói ra lại có chút buồn cười.

Thời Dư: “...”

Fuck! Thằng nhóc này đúng là rất giàu.