Chương 12

Nguyên Bạc Trục vẫn không trả lời.

Nhưng bởi vì biểu cảm của anh thờ ơ, cộng thêm cả người toát ra khí thế bình tĩnh, luôn làm người ta nghĩ anh đang nghe lời.

Chờ sau khi mấy tên đầu gấu tuyên bố bọn họ sẽ thu phí qua đường, Nguyên Bạc Trục đẩy mắt kính lên, bỗng nhiên tiến lên phía trước một bước về phía bọn họ.

Tên cao trừng mắt, lập tức đứng thẳng chuẩn bị bước vào trạng thái chiến đấu, cho rằng Nguyên Bạc Trục muốn làm khó dễ.

Cậu ta thầm so sánh thân hình mình với Nguyên Bạc Trục, phát hiện đấu một mình chưa chắc chiếm được lợi thế.

Nhưng bên bọn họ có tới bốn người, không có lý do gì để sợ một tên mắt kính.

"Mày đang làm gì vậy nhóc?!"

Bốn người công thủ nhiều mặt, khí thế rất lớn.

Nhưng khi vừa dứt câu, Nguyên Bạc Trục đã lập tức đi ngang qua bọn họ, cũng dứt khoát quăng túi đựng rác trong tay vào thùng rác.

Anh xoay người lại, theo thực tế trả lời bốn người:

“Vứt rác.”

“...”

“...”

Mấy kẻ đó nhìn nhau, cảm thấy khẩu khí của Nguyên Bạc Trục thật khiến bọn họ khó chịu.

Bởi vì quá bình tĩnh nên không hề biểu hiện ra chút gì kính sợ hay gọi dạ bảo vâng với bọn họ.

Cuối cùng bốn người kỳ quái nhìn chằm chằm Nguyên Bạc Trục nói: “Nhanh đi mua thuốc lá đi!”

-

Đương nhiên Nguyên Bạc Trục sẽ không đi mua thuốc lá.

Anh còn không để chuyện này trong lòng, thậm chí khi đi ngang qua sân thể dục còn quên mất bốn người kia.

Trên sân bóng, một số bạn học sinh lực dồi dào vẫn chưa về ngay, còn đang đổ mồ hôi như mưa.

Nhìn thấy cảnh này, Nguyên Bạc Trục bỗng nhớ tới, đã một thời gian thật dài rồi anh chưa vận động.

Trong trường Nguyên Bạc Trục sẽ cố gắng hết sức tránh đi mọi hoạt động tập thể.

Anh không tham gia vào không hẳn vì không muốn xã giao, mà xuất phát từ rất nhiều suy tính.

Chơi bóng, bơi lội, điền kinh.

Mọi hoạt động như thế, Nguyên Bạc Trục không chỉ không cảm nhận được vui sướиɠ từ trong đó, mà còn có khả năng bại lộ bí mật tố chất cơ thể vượt mức người bình thường.

Nếu tùy tiện tiến hành các loại thi đấu với bạn học, thì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh anh sẽ vì phá vỡ các kỷ lục mà trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người —

Đây không phải tự anh đa tình.

Lúc Nguyên Bạc Trục học tiểu học có một lần vì “vô ý” mà đã dùng một phút để thi chạy 100 mét, khiến cho tập thể các bạn học và giáo viên vây xem bàn tán.

Thành tích này đã phá vỡ kỷ lục thế giới, bởi vì quá kinh người cho nên rõ ràng mọi người đã nhìn anh chạy hết 100 mét nhưng vẫn bàn tán xem kết quả cuối cùng, giáo viên thể dục kiên trì cho rằng nhất định là Nguyên Bạc Trục bỏ chạy hai vòng.

Cũng phê bình anh: “Làm sao mà một người có thể dùng một phút chạy xong 1000 mét được? Tuổi còn nhỏ đừng có gian lận chứ.”

Đương nhiên là Nguyên Bạc Trục không hề cãi lại giáo viên, ngoan ngoãn “nhận sai”, sau đó chạy chậm lại cùng mọi người chạy thêm hai vòng cho đến đích.

Chỉ có lần đó, với mối nguy quá khứ là khiến cho Nguyên Bạc Trục chịu đựng sự xấu hổ vì bị mọi người chú ý.

Khi học lớp lá ở nhà trẻ, Nguyên Bạc Trục có tham gia một hoạt động tập thể:

Ném vòng.

Giáo viên kêu các bạn nhỏ bày quà mình đem từ trong nhà đến ra, các bé cho mười lần ném vòng, để giành lấy món quà mình muốn.

Vốn dĩ đây là một trò chơi thả lỏng tinh thần và thể xác, dỗ vui các bạn nhỏ, nhưng tình cờ Nguyên Bạc Trục lại là người ném vòng đầu tiên.

Anh bách phát bách trúng, trò chơi trực tiếp kết thúc —

Các bạn nhỏ khác đều khóc rống, vì một mình Nguyên Bạc Trục đã cầm đi phân nửa quà.

Có mấy đứa trẻ không khóc mà chống nạnh phản đối, công bố muốn đuổi Nguyên Bạc Trục ra khỏi lớp lá, bởi vì anh đã tàn nhẫn ném mười cái vòng cướp đi niềm vui của mọi người.

Giáo viên nhà trẻ cũng luống cuống tay chân với vô cùng khϊếp sợ.