Chương 19

Bọn họ không cố tình hạ giọng, Ôn Đồng tự nhiên nghe được rõ ràng.

Cậu nghiêng nghiêng đầu, nói khẽ với Bạch Việt: “Tạ Dư sắp tới rồi, anh cố gắng kiên trì một chút, tay anh rất nhanh sẽ không có việc gì.”

Bạch Việt nhẹ nhàng ừ một tiếng, ánh mắt không dừng lại mà lướt qua đỉnh đầu cậu nhìn về phía sau.

Ôn Đồng cũng quay đầu lại, chỉ thấy Lục Phỉ mang theo mấy tên đàn em khác lại đây.

Lữ mũ nhìn bọn họ rồi nhắc nhở một câu: “Nhớ đem miệng con tin dán lại, tránh bọn chúng nói gì không nên nói.”

Một tên bắt cóc nhanh chóng đi đến trước mặt Bạch Việt, cầm lấy băng dán dính ở trên mặt anh vài vòng, gắt gao dán kín miệng Bạch Việt.

Ôn Đồng nhịn không được mà giật giật ngón tay cào lên mặt đất.

Cậu còn tưởng tiếp theo sẽ đến lượt mình, đột nhiên Lục Phỉ lại dành trước một bước ngồi xổm trước mặt cậu, đánh khẽ vào cánh tay đang moi mặt đất của cậu.

Bộp một tiếng, Ôn Đồng lập tức rút tay về.

Lục Phỉ nhìn chằm chằm cậu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, uy hϊếp nói: “Đợi chút nữa tôi sẽ gọi video với Tạ lão nhị, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cậu hẳn rất rõ đúng không?”

Hiện tại Ôn Đồng kiêng kị nhất cái người âm tình bất định này, rũ mắt ngoan ngoãn gật đầu.

“Gọi cho Tạ lão nhị đi.”

“Bíp — bíp ——”

Tiếng chuông vang lên hai lần, rất nhanh liền kết nối với đầu dây bên kia.

Ôn Đồng nghe thấy thanh âm của Tạ Dư ở trên đỉnh đầu truyền đến: “Bọn họ đang ở đâu?"

Lục Phỉ hất cằm, ý bảo đàn em xăm mặt đem camera nhắm vào Ôn Đồng.

Ôn Đồng nghe thấy Tạ Dư hỏi: “Đồng Đồng, em hiện tại thế nào?”

Cậu chậm rì rì trả lời: “Không có việc gì.”

“Tôi bị bọn họ đánh.”

Lục Phỉ: ???

Hắn cho đàn em một ánh mắt, đàn em lập tức dịch chuyển camera.

Lục Phỉ dùng một tay bóp chặt khuôn mặt Ôn Đồng, tức đến khó thở: “Ai mẹ nó đánh cậu?”

Ôn Đồng sửng sốt, nói với hắn: “Nhưng các người muốn năm ngàn vạn không phải sao, tôi lại không có tiền đảm bảo nha.”

Theo lý thuyết, cậu mới là người bị đánh, còn Bạch Việt sẽ không có việc gì.

Hơn nữa vừa rồi Lục Phỉ đã uy hϊếp cậu, nên cậu mới nghĩ rằng Lục Phỉ muốn cậu nói như vậy.

Nghe lời giải thích này xong, đến phiên Lục Phỉ giật mình.

Hắn chỉ đơn thuần muốn Ôn Đồng đừng nói nhiều, không nghĩ tới Ôn Đồng cư nhiên… Còn rất suy nghĩ vì hắn.

Ma xui quỷ khiến, bực bội trong lòng hắn đột nhiên tiêu tán.

Tâm tình Lục Phỉ trở nên rất tốt, độ cong khóe môi càng lớn, dùng sức nhéo nhéo mặt Ôn Đồng, cười nhẹ nói: “Cậu nói rất đúng.”

Ôn Đồng nhấp môi, ở trong lòng mắng hắn có bệnh.

Lục Phỉ đứng dậy lấy di động từ đàn em, thay đổi camera quay gần sát mặt Ôn Đồng: “Tạ nhị thiếu, thấy rõ ràng sao?”

Ôn Đồng giương mắt nhìn về phía di động.

Di động có độ phân giải rất cao, cách màn hình cũng có thể nhìn rõ ràng biểu cảm mệt mỏi của Tạ Dư.

Tạ Dư cũng nhìn rõ tình trạng của Ôn Đồng.