Chương 17

………

Mười phút trôi qua, Lục Phỉ vẫn ở một bên xem vũ công khiêu vũ, còn Lữ mũ thì đã ăn mì gói xong.

Mấy tiểu đệ khác cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Ôn Đồng nhìn một vòng, thấy không có ai để ý mình liền trộm đứng lên.

Mông còn chưa kịp rời ghế, ánh mắt sắc bén của Lục Phỉ lập tức liếc lại đây.

Động tác Ôn Đồng cứng đờ.

Nhưng ngoài dự đoán là, giây tiếp theo Lục Phỉ liền thu hồi ánh mắt, biểu tình nhàn nhạt, giống như đã coi cậu thành không khí.

Ôn Đồng bóp lòng bàn tay, khẩn trương mà đứng thẳng người, thỉnh thoảng lại nhìn mấy kẻ bắt cóc khác.

Ăn mì gói, chơi di động, không có ai quan tâm cậu.

Ôn Đồng nhẹ nhàng thở ra, xoay người bước nhanh đến gần Bạch Việt.

Bạch Việt đang dựa tường ngồi dưới đất, khuôn mặt anh xanh tím, đôi tay tràn đầy vết máu, trên miệng vết thương dính đầy vụn đá nhỏ, nhìn thấy mà ghê người.

Ôn Đồng nhìn mà chóp mũi lên men, đây chỉ là những vết thương lộ ra bên ngoài, bên trong quần áo không biết còn bị thương thành cái dạng gì.

Cậu không dám chạm lung tung, chân tay luống cuống hỏi: “Anh, anh sao rồi?”

Bạch Việt nhắm mắt dựa vào tường, không nói gì.

Ôn Đồng sợ đến mức vội vàng duỗi tay thăm dò hô hấp của Bạch Việt.

Bạch Việt: “……”

Ôn Đồng nhỏ giọng hỏi: “Bạch Việt, anh còn tỉnh không?”

Bạch Việt rất muốn trợn trắng mắt, anh hờ hững mở miệng: “Hai bên xương sườn, ngón giữa và ngón trỏ bị gãy xương, những nơi khác chỉ là bị thương ngoài da.”

Ngữ khí bình tĩnh giống như người bị gãy xương không phải là mình.

Ôn Đồng chỉ nghe thôi đã cảm thấy đau, vội vàng hỏi: “Hiện tại tôi có thể giúp gì không?”

Bạch Việt nhắm mắt lại không trả lời.

Ôn Đồng còn tưởng Bạch Việt không nghe rõ, kiên nhẫn lặp lại.

Bạch Việt khẽ nhíu mày, hiện tại anh chỉ muốn nhắm mắt dưỡng thần, cố tình cái miệng của người trước mắt lại không chịu ngừng.

Bạch Việt mở to mắt, lại bất ngờ đối diện với một đôi mắt phiếm hồng, bên trong tràn ngập cảm xúc lo lắng sốt ruột cuống quít.

Cảm xúc phức tạp làm anh hoảng lên, ngay sau đó lập tức mở miệng nói: “Người bị thương là tôi.”

Ôn Đồng sốt ruột: “Đương nhiên rồi.”

Tại sao người này lại muốn khóc?

Bạch Việt há miệng thở dốc, lời còn chưa kịp nói thì hốc mắt Ôn Đồng đã càng đỏ thêm.

Đôi mắt xinh đẹp nhiễm đầy hơi nước, giống như lớp sương mù bao phủ lấy mặt hồ trong rừng.

Ôn Đồng run rẩy duỗi tay, chạm vào đầu Bạch Việt: “Có phải bọn họ đánh vào đầu anh không?!”

Bạch Việt: “……”

Bạch Việt quay đầu đi, không giải thích mà nói về đề tài trước đó: “Hiện tại cậu đừng làm gì cả.”

“Trước mắt bọn bắt cóc chưa có ý định động thủ với cậu, cậu vẫn an toàn.”

Bạch Việt rũ mắt nhìn ngón tay vặn vẹo của mình, lãnh đạm nói: “Chỉ cần chờ Tạ Dư mang tiền chuộc tới là được.”

Ôn Đồng nhỏ giọng hỏi: “Đầu của anh thật sự không bị thương sao?”

Bạch Việt: “… Không có.”

Vậy là tốt rồi.

Ôn Đồng thoáng nhìn thấy bình nước khoáng bị ném trên mặt đất, vội vàng nhặt lên đưa đến gần Bạch Việt: “Để tôi giúp anh rửa vết thương trên tay một chút đi.”