Chương 23

Tạ Dư mặt trầm xuống: "Tại sao nói không giữ lời."

“Giữ lời?” Lữ mũ cười lạnh.

“Lấy tiền, thả người.”

Lục Phỉ nhìn Tạ Dư, thấy trong mắt hắn chỉ có âm trầm tức giận cùng với sát ý.

Lại không hề có một chút kinh ngạc hay khϊếp sợ nào.

Đáy lòng hắn ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, Tạ Dư giống như đã sớm đoán trước bọn họ sẽ làm cái gì vậy...

Ôn Đồng nhìn hai tên đàn em đang đứng ở bên cạnh Bạch Việt không nhúc nhích, cũng không có bất kỳ động tác nào muốn thả người.

Giây tiếp theo, trên đỉnh đầu cậu truyền đến một tiếng vang lớn, không đợi cậu phản ứng lại, một thùng hàng màu đen cực kỳ to lớn rơi xuống, cuốn lên vô số bụi đất.

Vị trí mà thùng đựng hàng rơi xuống kia, chính là nơi Tạ Dư vừa đứng.

Bọn họ nói thả người căn bản không phải để thả người, mà chỉ là ám hiệu để thả thùng đựng hàng xuống!

Tốc độ thùng hàng rơi xuống thật sự quá nhanh, đồng tử Ôn Đồng mở lớn, không kịp phát ra một âm thanh nào.

May mắn chính là, trước một khắc bị thùng hàng đè lên, Tạ Dư đã kịp dùng chân đá văng vali trên mặt đất đi, sau đó phi người lộn một vòng trốn vào sau một cái thùng đựng hàng khác.

Ôn Đồng lòng còn sợ hãi mà thở ra một hơi, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Ngay sau đó, lại thấy Lữ mũ nói: “Đi bắt người.”

“Tạ Dư phải chết.”

Dứt lời, hắn ta lại nhắm vào Bạch Việt: “Hôm nay liền tiễn đôi tình nhân các người đi trước một đoạn.”

Ôn Đồng hoảng hốt, muốn tiến lên chắn thay Bạch Việt.

Bên tai “vèo” một cái, có viên đạn bắn sượt qua cánh tay Lữ mũ vài centimet.

Sắc mặt Lữ mũ biến đổi: “Tạ lão nhị có tay súng bắn tỉa.”

“Mau tìm chỗ có thể che chắn.”

Hiệu lệnh vang lên, bọn bắt cóc sôi nổi tản ra.

Ôn Đồng bị Lục Phỉ xách cổ lui ra phía sau hắn, cậu vội vàng nhìn về phía Bạch Việt đang ở một bên.

Bạch Việt nhìn cậu một cái, đột nhiên tay trái khẽ động, trên đầu ngón tay loé ra tia sáng, một sợi dây thép thẳng tắp mà hướng tới động mạch ở cổ Lục Phỉ.

Lục Phỉ phản ứng cực nhanh, trước khi bị đâm đã kịp che đi chỗ yếu hại.

Dây thép không làm hắn bị thương nặng mà chỉ cắt rách cái áo, ở trên ngực vẽ ra một vết máu thẳng tắp.

Bạch Việt không biết đã tự cởi còng tay từ khi nào, sắc mặt Lục Phỉ trầm xuống.

Hắn đang muốn mở miệng, đột nhiên nơi xa trên nóc nhà lại phóng tới vô số phi tiêu, hắn bị bắt phải lui về phía sau hai bước.

Một tên đàn em đứng ở bên cạnh Bạch Việt bị anh đá vào đầu đánh gục.

Một tên khác muốn động thủ với Bạch Việt, lại bị anh phản lại bằng dây thép bên tay trái, đàn em che cổ lại run rẩy ngã xuống.

Hết thảy mọi chuyện đều phát sinh quá nhanh, chỉ không đến một phút.

Ôn Đồng cũng chưa phản ứng kịp, đã bị Bạch Việt lôi kéo, túm vào một khe hở bên trong thùng đựng hàng.

“Bạch Việt! Ngươi con mẹ nó ——”

Ôn Đồng nghe thấy tiếng Lục Phỉ chửi ầm lên, kèm theo đó là âm thanh súng đạn va chạm vào thùng hàng sắt.