Chương 22

Ôn Đồng khẩn trương cắn miếng vải, sợ bản thân không cẩn thận liền cười ra tiếng.

Lục Phỉ nhìn thấy lông mi cậu rung động không ngừng thì hiểu nhầm.

Sẽ là khϊếp sợ? Là thất vọng? Hay là oán hận?

Hắn nheo con ngươi lại, vươn ngón tay ra cạy môi Ôn Đồng, chậm rì rì mà gập ngón trỏ lên câu lấy mảnh vải bố ướŧ áŧ kia ra bên ngoài một chút.

Vải bố vốn dĩ trói không chặt, hắn tùy ý lôi kéo liền rớt xuống dưới đất.

Lục Phỉ nhìn ngón tay phiếm ánh nước của mình, cổ họng giật giật.

Hắn không buông miếng vải ra, mà dùng ngón trỏ xoay ở trong không trung một vòng, sau đó mới buộc chặt tấm vải, để vải dệt gắt gao quấn quanh ngón tay.

Sau đó, trên mặt hắn mới giả mù sa mưa mà thương hại: “Trước khi chết, cậu có lời gì muốn nói với Tạ nhị thiếu không?”

Ôn Đồng còn đang đắm chìm trong niềm vui sướиɠ vì sắp hoàn thành nhiệm vụ, trong đầu óc đều là: Cảm ơn anh Tạ.

Cảm tạ đại ân đại đức của anh.

Thẳng đến khi bị Lục Phỉ nhéo vài cái trên cổ, lúc này cậu mới khó khăn lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn về phía Tạ Dư.

Suy tư một lát, Ôn Đồng quyết định giữ vững nghĩa vụ của một pháo hôi công cụ người, cũng phát huy tác dụng cuối cùng của bản thân.

“Không sao đâu, ai cũng đều phải chết, tôi chỉ là... Đi trước một bước thôi.”

“Hai người nhất định phải sống thật tốt.”

Tâm tình mới tốt lên của Lục Phỉ lại ngã xuống dưới đáy cốc.

Bị từ bỏ, sắp chết còn muốn an ủi Tạ Dư?

Sắc mặt hắn đột nhiên âm trầm, lạnh giọng chất vấn: “Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?”

Ôn Đồng: “Đương nhiên là tôi biết.”

Cậu chỉ là một viên gạch góp vào con đường tình yêu của vai chính công thụ mà thôi.

Lục Phỉ mắng: “Con mẹ nó, trong não cậu đều chứa cái thứ gì thế hả?”

Thấy hắn vẫn không chịu động thủ, Ôn Đồng nhịn không được oán trách: “Anh quản tôi làm gì, còn muốn gϊếŧ hay không?”

Ánh mắt Lục Phỉ toàn là sự hung ác nham hiểm, âm trầm nói: “Gϊếŧ, đương nhiên phải gϊếŧ.”

“Gϊếŧ chết cái não chỉ muốn yêu đương của cậu.”

Ôn Đồng: “……”

Lục Phỉ không nổ súng với cậu, thậm chí còn không làm động tác lên đạn.

Mí mắt cậu giựt giựt, có dự cảm xấu mà nhìn về phía Lữ mũ.

Lữ mũ cười ha ha: “Tốt, Tạ nhị thiếu chọn Bạch Việt đúng không.”

Hắn ta nghiêng người, chĩa họng súng nhắm ngay vào Bạch Việt.

Mí mắt Ôn Đồng đột nhiên nhảy dựng, không phải là hắn ta muốn động thủ với Bạch Việt chứ?

Bởi vì có vết xe đổ trước đó, cậu không dám thiếu cảnh giác, mắt thấy Lữ mũ muốn ấn cò súng, cậu vội vàng nghiêng thân, trong nháy mắt nổ súng liền đâm Bạch Việt một cái.

“Phanh ——”

Viên đạn vốn nhắm vào đầu của Bạch Việt liền chuyển sang cánh tay phải.

Thân hình Bạch Việt hơi lung lay, áo sơ mi trắng dần dần bị máu nhiễm đỏ.

Ôn Đồng trừng lớn đôi mắt, buột miệng thốt ra: “Anh bắn sai người rồi!”

Lữ mũ hung tợn mà nhìn cậu: “Tao đã nói Tạ nhị thiếu chọn một người."

“Nhưng chưa nói là chọn người sống, hay là chọn người chết.”

Ôn Đồng ngẩn người.