Chương 26

Không bao lâu sau, cái hy vọng này liền tan biến.

Bạch Việt thật sự đi quá nhanh, Ôn Đồng không thể đuổi kịp.

Hơn nữa chung quanh toàn là những thùng hàng cao lớn như một cái mê cung, cậu căn bản không biết chỗ nào là chỗ nào.

Không chỉ mất dấu Bạch Việt, mà còn không biết bản thân đang ở đâu.

Ôn Đồng đứng ở trong một lối đi nhỏ giữa hai thùng đựng hàng, hận không thể hô lớn một tiếng để người khác biết cậu ở đây.

Bỗng chốc, trong bóng tối có một đôi tay vươn ra, bắt được cánh tay cậu.

Ôn Đồng còn tưởng bọn bắt cóc tới, sợ hãi quên cả giãy giụa, kết quả bên tai lại vang lên một tiếng nói dịu dàng quen thuộc: “Là anh.”

Là Tạ Dư.

Tạ Dư đem cậu kéo đến một góc khuất, lúc này mới bao phủ người bên cạnh, chậm rãi ôm cậu thật chặt: “Đồng Đồng.”

Ôn Đồng vội vàng hỏi: “Tạ ca, anh có thấy Bạch Việt không?”

“Vừa rồi Bạch Việt còn nói muốn dẫn bọn bắt cóc rời khỏi đây, tôi lo lắng cậu ấy sẽ xảy ra chuyện…”

Tạ Dư nhẹ nhàng vỗ về tóc cậu, nhấc mí mắt lên nhìn về phía trước.

Hơn mười mét phía trước, mơ hồ có thể thấy được thân ảnh của Bạch Việt đang xuyên qua đám bê tông cốt thép bên dưới, chật vật chạy trốn.

Anh bị bốn, năm người đuổi theo, trong đó còn có một tên bắt cóc dùng dao, nhưng mãi vẫn không đánh trúng Bạch Việt.

Trong mắt Tạ Dư hiện lên một tia đáng tiếc, thu hồi tầm mắt, nói với Ôn Đồng: “Đã thấy.”

“Cậu ta hiện tại rất an toàn.”

Biết được Bạch Việt đang an toàn, Ôn Đồng nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt rồi.”

Không tìm được Bạch Việt, nhưng có thể gặp lại Tạ Dư cũng khá tốt.

Dù sao Tạ Dư mới là đối tượng bị bọn bắt cóc nhắm tới.

Nơi này không có đèn mà chỉ có ánh trăng nhạt nhẽo, nhưng vẫn đủ để chiếu sáng khuôn mặt Ôn Đồng, làm lộ ra gương mặt tái nhợt không có chút máu của cậu.

Cậu hạ mắt xuống, hàng lông mi rung động không yên, xem ra đã bị ai đó dọa tàn nhẫn.

Tạ Dư giơ tay, nắm lấy cằm Ôn Đồng nhấc lên một chút, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa vết đỏ trên khuôn mặt cậu, giống như muốn lau đi dấu vết của người khác.

Lực tay của hắn có chút mạnh, Ôn Đồng nhịn không được mà ngửa đầu ra sau né tránh.

Tạ Dư thu hồi tay lại, chậm rãi nói: “Đồng Đồng, chuyện chọn người ở trước mặt bọn bắt cóc, là anh cố ý làm như vậy.”

Ôn Đồng nao nao.

Tạ Dư nửa thật nửa giả mà nói: “Anh đã an bài một tay súng bắn tỉa bảo vệ em rồi, cho nên mới chọn Bạch Việt.”

Ôn Đồng a một tiếng, thấp giọng nói: “Tạ ca, anh yên tâm, tôi không nghĩ nhiều đâu.”

“Kỳ thật anh không cần an bài tay súng bắn tỉa cho tôi, dù anh chọn Bạch Việt tôi cũng không tức giận đâu.”

Nghe thấy lời nói này, Tạ Dư nhấp môi, đem lời giải thích còn lại nuốt về.

Ôn Đồng tiếp tục nói: “Hơn nữa, Bạch Việt là người anh thầm mến đã lâu, tôi da dày thịt béo, Bạch Việt lại yếu, yếu……”

----

Có một số bạn thắc mắc nên tác giả giải thích:

Lục Phỉ quen biết Đồng Đồng khi học cấp 3, Đồng Đồng từng giúp hắn, Tạ Dư biết Lục Phỉ để ý cậu nên sẽ không ra tay.

Vì thế Tạ Dư cố ý chọn Bạch Việt để kí©h thí©ɧ Lữ mũ.

Nếu kế hoạch thành công có thể gϊếŧ chết hai tình địch, bản thân thì chờ cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân. Hắn cảm thấy Đồng Đồng bị bắt cóc, nói không chừng sẽ càng ỷ lại vào hắn.