Chương 27

Nhớ tới bộ dáng ban nãy của Bạch Việt, hai từ "yếu ớt" trong miệng cậu không thể thốt ra nổi.

Tạ Dư không để ý cậu nói lắp, hắn thẳng tắp nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, không buông tha bất kì một cảm xúc gì.

Thật sự không tức giận.

Thậm chí còn không có một chút cảm xúc không vui nào.

Ánh mắt Tạ Dư tối sầm lại.

Một người bình thường bị bạn bè từ bỏ, khẳng định cảm xúc sẽ dao động.

Nhưng Ôn Đồng lại không tức giận.

Là bởi vì cậu không quan tâm người được hắn lựa chọn là ai sao?

Môi Tạ Dư mím thành một đường thẳng tắp, khuôn mặt nấp trong bóng tối càng âm trầm doạ người.

Tiếng nói của hắn vẫn là ngữ khí ôn hoà mà Ôn Đồng quen thuộc: “Không nói cái này nữa.”

“Chỉ có một con tàu được rời khỏi bến, bên ngoài cũng đã bị bọn bắt cóc vây kín rồi. Chúng ta đi vào bên trong trước, chờ người tới cứu viện.”

“Anh biết một ngôi nhà ở gần đây, chúng ta tạm thời đến đó trước, nơi đó an toàn.”

Ôn Đồng vẫn nhớ thương nhiệm vụ, nhưng lại không nghĩ ra được lí do hợp lý để ở lại, cuối cùng đành chậm rì rì đi theo Tạ Dư.

---

Căn nhà cách bọn họ một khoảng nhất định.

Ôn Đồng đi theo Tạ Dư gần mười phút, rẽ trái rồi rẽ phải, một lúc sau mới tới nơi.

Trong lúc đó, hai người không gặp được bất kì ai, cũng không nghe thấy tiếng súng vang.

Bóng đèn duy nhất ở bến tàu không biết vì sao mà hỏng mất, toàn bộ bến cảng tối đen không thấy điểm cuối, giống như một con quái vật cắn nuốt hết thảy âm thanh và ánh sáng.

Vào nhà lại càng không thể bật đèn, Tạ Dư khóa cửa lại, chỉ tay ý bảo Ôn Đồng lên trên lầu.

Căn nhà này đã lâu không có ai ở, trên mặt đất có không ít tro bụi, Ôn Đồng suýt chút trượt chân vì chúng.

Đi lên lầu hai, Ôn Đồng đã dần thích được với bóng tối, mơ mơ hồ hồ thấy rõ cách sắp xếp các đồ vật trong nhà.

Cậu nghĩ nghĩ, cố ý đứng ở trước cửa sổ, nơi này tương đối nguy hiểm.

Tạ Dư đi lên trước, quét mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy không có bóng dáng của Bạch Việt mới kéo rèm xuống: “Hai ngày này Lục Phỉ có làm gì xấu với em và Bạch Việt hay không?”

Lục Phỉ?

Ôn Đồng chưa từng nghe qua cái tên này, thử hỏi: “Lục Phỉ là ai? Là cái người đội mũ lưỡi trai kia sao?”

Tạ Dư: “Không phải, là người đứng ở bên cạnh em.”

Ôn Đồng a một tiếng.

Tạ Do: “Em không nhớ hắn sao?”

Ôn Đồng vẻ mặt mờ mịt, “Tôi có quen biết hắn ta sao?”

Nghe vậy, khóe môi Tạ Dư cong lên: “Có thể là anh nhớ lầm, anh quen biết hắn khi học cấp ba, có lẽ hai người chưa từng gặp nhau.”

Ôn Đồng gật gật đầu.

Cậu nhớ rõ, khi còn học cấp ba, Tạ Dư thường xuyên đi chơi bóng rổ với bạn bè, có đôi khi sẽ dẫn theo cậu góp vui.

Nếu thành viên không đủ, cậu sẽ vào sân bù đắp khoảng trống.

Nếu đủ rồi, vậy cậu sẽ trở thành cổ động viên, phụ trách đưa khăn lông và đưa nước.

Lục Phỉ……

Cậu thật sự không nhớ bản thân từng gặp khuôn mặt kia.