Chương 39

Lục Phỉ rũ mắt, tất cả lực chú ý đều đặt ở trên tay Ôn Đồng.

Tay Ôn Đồng rất đẹp, trắng nõn nhỏ dài, móng tay cái màu hồng nhạt, bởi vì phải nhéo quần áo mà dùng sức đến trắng bệch.

Lòng bàn tay lại lộ ra màu đỏ nhạt đáng chú ý, giống như một nụ hoa.

Cổ tay áo bị kéo nên hơi hạ hãm xuống, tâm Lục Phỉ cũng bị nắm lấy trong chớp mắt.

Hắn nhấp môi nhắc nhở: “Nắm chặt.”

Bến tàu rất ồn ào, Ôn Đồng không nghe rõ hắn nói gì, còn tưởng đây là một câu hỏi, gật đầu đáp: “Đã cầm chặt rồi.”

Âm thanh trong trẻo dễ nghe truyền vào lỗ tai, ánh mắt Lục Phỉ khẽ nhúc nhích, xem nhẹ cảm xúc khó hiểu dưới đáy lòng, nhấc chân đi lên phía trước.

Ôn Đồng đi ở bên cạnh hắn, đôi mắt tò mò nhìn khắp nơi xung quanh.

Buổi sáng 8 giờ, trên bến tàu có rất nhiều người, bọn họ bước đi vội vàng, căn bản sẽ không có ai chú ý tới một người như Ôn Đồng.

Đợi được một lát, cậu liền thấy một chiếc du thuyền chạy tới gần.

Du thuyền cũng không phải loại thuyền nhỏ đơn sơ mà Ôn Đồng tưởng tượng.

Thuyền cao bốn tầng, xa hoa ngoài dự đoán, giống như một biệt thự mini trên biển vậy.

Ở lối vào có một nam nhân trung niên đang đứng, thấy đám người Lục Phỉ liền cung kính mà cúi đầu: “Tam gia.”

“Tất cả đã được chuẩn bị tốt, chúng ta có thể lên đảo.”

Nam nhân trung niên đi lên phía trước một bước, sau đó hạ giọng nói: “Đã tổng hợp tất cả tư liệu và giao lên rồi ạ.”

Lục Phỉ ừ một tiếng, nhấc chân lên thuyền.

Bốn người đều đi lên thuyền, tài xế xe trầm mặc ít lời lập tức đi vào buồng điều khiển.

Động cơ bắt đầu khởi động, phát ra một trận tạp âm, dòng nước bị xô đẩy, con thuyền chậm rãi rời xa bến tàu.

“Canh chừng kĩ người này, ta đi tắm rửa.” Lục Phỉ nói xong liền nhấc chân đi tới khoang thuyền.

“Dạ.” Thanh Kiểm cùng Cường Cát đồng thời gật đầu.

Ôn Đồng nhìn bóng dáng Lục Phỉ, thẳng đến khi không nhìn thấy hắn nữa, cơ thể đang căng chặt mới thoáng thả lỏng.

Cậu thở ra một hơi, tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống.

Ôn Đồng nâng mắt lên, sau đó đánh giá hai người đang đứng ở trước mặt mình.

Hai người đều hơn hai mươi tuổi, thân cao ít nhất 1 mét 8, thân hình to lớn, ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế đứng thẳng tắp giống như đã được huấn luyện, không hề giống mấy tên lưu manh cậu từng gặp.

Ôn Đồng chớp mắt, bắt đầu suy nghĩ về nhiệm vụ của mình.

Nhiệm vụ là bị bắt cóc cùng Bạch Việt, và sau đó chết dưới tay bọn bắt cóc.

Không có quy định cụ thể về thời gian và địa điểm, chỉ cần bị bắt cóc và chết trong khoảng thời gian đó là đã hoàn thành nhiệm vụ.

Vấn đề lúc này là làm sao để chết?

Hai người này vô cùng nghe lời Lục Phỉ, không có mệnh lệnh của hắn, bọn họ sẽ không nổ súng với cậu.

Vậy cách đơn giản nhất là để Lục Phỉ tự nổ súng.

Thanh Kiểm tiếp tục nói dối một cách trắng trợn: “Ngài xem, cả ngài và Bạch Việt đều bình an không phải sao?”

Ôn Đồng: “Bạch Việt không chết là do mạng lớn, không liên quan đến Lục Phỉ.”

Thanh Kiểm da mặt dày nói: “Kết quả mới là quan trọng nhất.”