Chương 40

Nghĩ đến đây, Ôn Đồng nhịn không được mà cong ngón tay, vô thức moi ghế dựa.

Cân nhắc một hồi lâu, cậu mới thử mở miệng nói: “Anh ta có thường xuyên gϊếŧ người không?”

Thanh Kiểm và Cường Cát liếc nhau, biết cậu đang nói tới Lục Phỉ.

Cường Cát chậm rãi mở miệng: “Tam gia ——”

Lời còn chưa dứt, đã bị Thanh Kiểm đánh gãy: “Đừng làm trò trước mặt chị dâu, nói chuyện đàng hoàng.”

Ôn Đồng: “?”

“Ai là chị dâu cơ?!”

Thanh Kiểm lập tức xin lỗi: “Thực xin lỗi phu nhân, tôi sai rồi.”

Ôn Đồng: “……”

Mẹ nó chứ phu nhân.

Cậu nhịn không được mà nhắc nhở: “Tôi là con tin của các người.”

Thanh Kiểm dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, ngài nói cái gì thì chính là cái đó.”

Ôn Đồng: “……”

Không biết Lục Phỉ khi nào mới tắm rửa xong, cậu không thể lãng phí thời gian vào chuyện xưng hô này, tiếp tục hỏi: “Anh ta thật sự không gϊếŧ người thường xuyên à?”

“Đương nhiên.” Thanh Kiểm dùng sức gật đầu, “Tam gia làm sao có thể thường xuyên gϊếŧ người, chúng ta đều là người tốt.”

Ôn Đồng không biểu cảm nhìn hắn.

“Huống hồ, Tam gia trói ngài và Bạch Việt lại cũng đều là do Tạ Dư.”

“Tạ Dư đối xử với Tam gia như vậy, là nam nhân thì không thể nhịn được, Tam gia không thể không ra tay!"

Ôn Đồng kỳ quái nhìn hắn một cái, Tạ Dư nói Lục Phỉ mới là người gây chuyện.

Nhìn ra Thanh Kiểm đang đổi trắng thay đen, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Cường Cát, hỏi: “Tạ Dư đã làm chuyện gì với anh ta?”

Cường Cát: “Tạ Dư hắn ——”

Lời còn chưa dứt, đã tiếp tục bị Thanh Kiểm dẫm vào chân đánh gãy.

Thanh Kiểm cười cười với Ôn Đồng.

Bên má phải của hắn có xăm một con rắn quấn quanh thanh kiếm, nhưng ngũ quan của hắn lại không hung ác, khi cười rộ lên còn có vài phần hiền lành.

Thanh Kiểm thở dài một hơi, vô cùng đau đớn mà nói, “Tạ Dư dám đoạt đối tượng của Tam gia chúng tôi!”

Ôn Đồng chưa từng nghe nói qua về chuyện này, sửng sốt một giây liền tò mò hỏi: “Ai thế?”

Thanh Kiểm phun ra ba chữ: “Chính là ngài.”

Ôn Đồng: “……”

Dựa vào trình độ bẻ cong sự thật và bịa đặt những lời sáo rỗng này, ở cổ đại khẳng định sẽ được phong làm tổng quản đại thái giám.

Ôn Đồng im lặng một lát, lại nhìn về phía Cường Cát, nhưng Cường Cát không lộ ra cảm xúc gì.

Cậu tiếp tục ý đồ nói lời khách sáo: “Trừ tôi ra còn ai không?”

Thanh Kiểm nghiêm trang nói: “Tam gia trừ ngài ra thì không còn ai khác. Chúng tôi luôn tuân thủ pháp luật, tôn trọng chế độ hôn nhân một vợ một chồng.”

Ôn Đồng: “…… Tôi không hỏi cái này.”

Cậu nhìn chằm chằm vào Cường Cát, chậm rãi hỏi: “Trừ chuyện này ra, Tạ Dư còn gây ra chuyện gì khác không?”

Môi Cường Cát giật giật, một chữ cũng chưa nói đã bị Thanh Kiểm nhắc nhở hai lần, hắn đương nhiên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.

Thanh Kiểm cười hì hì trả lời vấn đề: “Tam gia của chúng tôi tính tình tốt như vậy, có thể chọc đến ngài ấy thì chắc chắn không phải chuyện nhỏ.”

Ôn Đồng giật giật khóe miệng: “…… Vậy sao.”