Chương 47

“Rốt cuộc Tam gia đối với phu, không phải, đối với người tên Ôn Đồng kia có thái độ gì?”

Thanh Kiểm liếc hắn: “Nói mày cũng không hiểu đâu.”

Cường Cát: “Kiểm ca không nói em càng không biết.”

Thanh Kiểm: “Mấy năm nay mày có thấy bên cạnh Tam gia xuất hiện ai khác không?”

Cường Cát: “Không có, nhưng Tam gia đã nói ngài ấy chỉ đang bắt người của Tạ Dư thôi.”

Thanh Kiểm: “Ngu xuẩn! Cho nên mới nói nói mày cũng không hiểu.”

…………

Lục Phỉ không trở về khoang thuyền mà vẫn đứng trên boong tàu xử lý công việc.

【 Lữ mũ ra tay với Bạch Việt, bị cảnh sát ở gần đó đánh gục. 】

【 Mấy tên bắt cóc khác không hiểu rõ tình hình, chỉ cho rằng đây là một vụ bắt cóc tống tiền. 】

【 Không có nhân chứng, chứng cứ cũng không đủ, tiếp theo cứ giao cho Trần Kim là được. 】

Lục Phỉ nói một câu đã biết, sau đó mới quay lại xử lý công việc trong công ty.

Rời đi lâu như vậy, công việc đã chất thành một đống lớn.

Đợi hắn xử lý xong, thời gian đã trôi qua hơn một giờ.

Cảm xúc bực bội trong lòng cũng trở nên bình tĩnh.

Hắn biết sự chú ý của mình dành cho Ôn Đồng đã vượt quá giới hạn, cũng vượt qua sự khống chế của hắn.

Nhưng chỉ cần lơ đãng một chút, ánh mắt lại không tự chủ được mà tập trung vào Ôn Đồng.

Ôn Đồng còn giữ tư thế ngồi trên ghế, chẳng qua cái đầu nhỏ đã gật gà gật gù giống như gà con mổ thóc.

Thân thể cậu đột ngột lung lay, cái trán đập mạnh vào bàn, khiến cậu tỉnh táo rồi ngồi thẳng dậy.

Không bao lâu sau cậu lại bắt đầu gật gù, hiển nhiên đã cực kỳ mệt mỏi.

Lục Phỉ nhìn mảnh vỡ khắp nơi trên sàn nhà, nhanh chóng nhắn tin cho Thanh Kiểm, bảo hắn đem cháo lên trên lầu ba.

Sau đó, hắn sải bước về phía khoang thuyền.

Bước vào phòng, hắn vô tình dẫm lên mảnh sứ, làm tiếng vỡ vụn vang lên.

Ôn Đồng nghe thấy tiếng ồn, cố gắng mở mắt từ cơn buồn ngủ.

Lục Phỉ cúi đầu nhìn cậu: "Lên lầu đi."

Ôn Đồng ngơ ngác: "Đi lên lầu làm gì?"

Lục Phỉ nhìn bộ dáng chưa tỉnh ngủ của cậu, ngón tay đột nhiên có chút ngứa ngáy.

Hắn giơ tay lên vỗ nhẹ lên mặt Ôn Đồng: “Lên lầu là đi lên lầu, sao lại hỏi nhiều như vậy.”

Ôn Đồng hất tay hắn ra, chậm rì rì mà đứng lên.

Cậu không mạnh mẽ được như mấy nhân vật chính, hai ngày không ăn không ngủ khiến toàn thân đều mệt mỏi, đầu óc cũng không tỉnh táo.

Cậu chậm chạp đi lên cầu thang.

Đột nhiên con thuyền bị sóng đẩy lắc lư, thân thể cậu cũng chao đảo theo, gần như sắp rơi xuống biển.

Ánh mắt Lục Phỉ biến đổi, lập tức tiến lại gần xách cổ áo cậu.

Ôn Đồng theo bản năng mà nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại khiến tai Lục Phỉ phát ngứa, hắn túm lấy cổ tay của cậu.

Một tay khác của Lục Phỉ áp lên cổ Ôn Đồng: “Em muốn cảm ơn tôi như thế nào?”

Ôn Đồng giật mình cảm nhận bàn tay lạnh lẽo của hắn, lúc này mới tỉnh táo lại: “Cảm ơn bằng miệng.”

Lục Phỉ cúi đầu: “Được, hôn đi.”

Ôn Đồng: “?”