Chương 49

Ôn Đồng nắm chặt tay, khuôn mặt trắng nõn tức đến mức phiếm hồng.

Bực Lục Phỉ cố ý lừa mình, nhưng càng bực bản thân ngu ngốc mà tin lời ma quỷ của hắn hơn.

Làm hại cậu nghẹn cả nửa ngày, muốn mắng hắn cũng không dám!

Ôn Đồng không thể nhịn được nữa, lớn tiếng: “Tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa!”

Cậu chỉ vào mũi Lục Phỉ, tức giận nói năng lộn xộn: “Anh, anh chính là…… chính là súc sinh! Không, mắng anh là súc sinh còn phải xin lỗi bọn nó, anh bị bệnh tâm thần, đồ xấu tính……”

Ôn Đồng vắt óc dùng hết vốn từ của mình để mắng chửi người, cậu cho rằng mình mắng đã đủ tàn nhẫn.

Lục Phỉ nghe một chút, không hề có cảm giác gì.

Mấy năm nay hắn đã trải qua quá nhiều chuyện, những lời nói càng khó nghe hơn hắn cũng sớm nghe quen.

Những lời mắng của Ôn Đồng đối với hắn mà nói căn bản không đau không ngứa.

Hắn thậm chí còn có hứng thú mà thưởng thức bộ dáng mắng người của Ôn Đồng.

Đôi mắt xinh đẹp trừng lên trông càng to tròn, gò má tái nhợt bởi vì tức giận mà lộ ra vài phần huyết sắc, cả người sinh khí bừng bừng, vừa hấp dẫn vừa bắt mắt, khiến người ngứa ngáy khó nhịn.

Hầu kết Lục Phỉ không tự chủ mà lăn lăn.

Ôn Đồng mắng một lát, thấy Lục Phỉ không có phản ứng mới dừng lại thở hổn hển.

Lại nhìn kỹ khuôn mặt Lục Phỉ, tên này không chỉ không tức giận, ngược lại còn có biểu cảm hưởng thụ vô cùng.

????

Con mẹ nó, quả nhiên là có bệnh thần kinh mà!

Ôn Đồng có chút hỏng mất.

Thiệt lớn rồi, Lục Phỉ không tức giận, chính cậu lại tức chết đi được.

Tầm mắt của Lục Phỉ cầm lòng không đậu mà rơi xuống cái miệng nhỏ của Ôn Đồng, thấy được khoang miệng đỏ bừng ướŧ áŧ cùng với đầu lưỡi đỏ hồng như ẩn như hiện.

Ánh mắt hắn đổi tới đổi lui, chậm rãi mở miệng: “Mắng xong chưa?”

Ôn Đồng đối diện với ánh mắt có chút cổ quái của hắn, theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm.

Lục Phỉ lại nói: “Mắng xong rồi, có phải nên đến tôi không?”

Ôn Đồng nghẹn ở cổ: “Anh mắng đi!”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt cậu lại trộm nhìn về phía cánh cửa đằng sau lưng Lục Phỉ.

Vừa lúc nhìn thấy Thanh Kiểm đang tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Thậm chí còn tri kỉ mà đóng cửa lại.

“……”

Ôn Đồng bóp bóp lòng bàn tay, trái tim nhảy thình thịch.

Thấy Lục Phỉ không nói tiếng nào, cậu mở miệng trước: “Anh có mắng hay không, không mắng thì tôi muốn uống nước, tôi khát.”

Nghe vậy, Lục Phỉ nhìn về phía cốc sữa bò trên bàn theo bản năng: “Được, em uống trước đi.”

Hắn săn sóc mà nói: “Uống xong tôi lại mắng sau.”

Ôn Đồng: “……”

Cậu thử đi về phía cửa phòng một bước, động tác của Lục Phỉ càng nhanh hơn, hai ba bước đã đi đến trước cửa.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng bị khóa lại.

Lục Phỉ nghiêng người dựa vào cửa, hai chân không chút để ý mà vắt chéo, khẽ hất cằm: “Uống đi.”

Đường thoát duy nhất đã bị khóa kín.

Ôn Đồng không có biện pháp, đành phải cọ tới cọ lui mà đi đến gần bàn ăn, sau đó chậm rì rì mà ngồi xuống.