Chương 19: Mùi hương đánh dấu lãnh thổ

60

Chuyện ghi hình một lần lạ hai lần quen.

Ninh Hoảng tự vò quả đầu con nhím của mình, mơ mơ màng màng từ trên tầng chạy xuống, nhảy vào xe bảo mẫu nhưng lại phát hiện trợ lý ngồi ghế đầu.

Người ngồi ghế sau là Lục Thầm.

Bên trong anh mặc chiếc áo len cổ cao màu trắng sữa, khoác thêm cái áo khoác,bên dưới mặc một cái quần jean, còn đem theo cái túi du lịch. Đôi mắt sinh đẹp, trong trẻo và ấm áp, thấp thoáng nụ cười.

Cởi bộ tây trang đi thì trông giống hệt một cậu sinh viên đại học.

“Sau anh lại ở đây?”Ninh Hoảng nghẹn lời, từ sáng cậu không nhìn thấy Lục Thầm, còn tưởng ra ngoài bàn công việc rồi chứ.

“Cuối tuần nghỉ.” Lục Thầm lười biếng dựa người lên ghế, “Nhàn rỗi mà, ra ngoài chung với anh.”

Nói rồi vỗ vỗ ghế trống, cười nói: “Ngồi đi, không cần khách sáo.”

Ninh Hoảng nói thầm; “Công ty của anh chưa phá sản thì đúng là kỳ tích mà.”

Lục Thầm nói con người không thể để tư bản biến đổi hoàn toàn được.

Thỉnh thoảng vẫn phải theo đuổi một cái gì đó ngoài tiền. Ví dụ như chú nhỏ.

Điểm ghi hình cách nội thành có chút xa, đi đi dừng dừng. Gần cuối thu ngoài trời xe lạnh, trên xe lại mở điều hoà, càng làm người ta thêm buồn ngủ hơn.

Ninh Hoảng mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ, dựa sát Lục Thầm ngửi được chút mùi hương cam quýt nhàn nhạt.

Dường như là từ cái áo len cao cổ màu trắng bay ra.

Chắc là cái áo len này chỉ có mình ông chủ Lục vui vẻ mặc, phải giữ gìn tốt thì không nói còn rất dễ bẩn lại chỉ có thể đem đi giặt khô.

Nhưng nó thực sự rất hợp với Lục Thầm, anh có làn da trắng, người cũng rất thon dài, cổ áo rộng rãi tạo ra độ bồng bềnh ấm cúng, chiếc cổ mảnh mai đặc biệt thanh tú ấm áp.

Ninh Hoảng lẩm bẩm nói: “Ông chủ Lục, anh xịt nước hoa à?”

Lục Thầm nói: “Là mùi hương ở nhà.”

“Đến đâu cũng có cùng mùi hương?”

Lục Thầm nói: “Sẽ có cảm giác thân thuộc.”

Ví dụ trên người chú nhỏ vô thanh vô vị rồi hơi thở dần dần sẽ giống với anh.

Ninh Hoàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhận thức về lãnh thổ?”

Lục Thầm gật gật đầu nói: “Đúng.”

Ninh Hoảng ngáp ngáp một cái: “Tôi ở dưới nhà tìm hiểu qua rồi, nướ© ŧıểυ chú chó nhỏ cũng có mùi giống thế này.”

Lục Thầm nhịn cười nói: “Chú nhỏ, hương này là chú chọn.”



Vậy vấn đề đến rồi.

Thế thì ai xịt nướ© ŧıểυ chó?

Chú nhỏ phản nghịch cho anh một cái cùi chỏ.

Lục Thầm cười, cười đến rung cả ngực, tiếng cười chui vào tai Ninh Hoảng, không biết sao cậu lại cảm thấy tiếng cười này rất nhẹ nhàng, sảng khoái.

“Bởi vì anh nói hợp với em.” Lục Thầm nói.

Ninh Hoảng lần này nói thật, lẩm bẩm một tiếng nói: “Đúng là rất hợp với anh.”

Cà vạt cậu có thể chọn.

Mùi hương cũng có thể.

Không nhịn được bèn duỗi người ra.

Nếu Cậu nói là rất thích thấy Lục Thầm mặc áo len trắng, vậy thì anh có thường xuyên mặc cho cậu xem không nhỉ. Lại nghĩ nếu Lục Thầm rèn luyện cơ bắp rất săn chắc bị cái áo len che đi mất, cả người bông xù mềm mại.

Ninh Hoảng nghĩ nghĩ rồi lại có chút mơ màng.

Lục Thầm cười hỏi: ”Có muốn gối lên chân không?”

Ninh Hoảng nói không cần.

Qua một lúc, vẫn là mơ mơ màng màng thϊếp đi, Lục Thầm nhẹ nhàng đem đầu cậu ấn lên vai anh.

Ninh Hoảng liền gối lên vai Lục Thầm chìm trong chiếc áo len mềm mại.

Cậu mơ thấy có chú chó chạy quanh mình, tè lên bụng cậu rồi dính đầy trên miếng vải bông trắng như tuyết.

Chú chó lớn sủa sủa nói ngủ đi, em sẽ bảo vệ anh.

Bên ngoài có tiếng còi xe, xuyên qua cửa kính trở nên trói tai. Người đang trong mộng nhíu mày.

Lục Thầm nhẹ nhàng khoác vai chú nhỏ rồi bịt kín hai tai cậu lại.

Cái nhăn mày lại biến mất.

Chiếc xe cứ như vậy xuyên qua đường hầm, ánh sáng và bóng tối đan xen. Hàng mi dài che khuất tầm mắt Lục Thầm, anh lẳng lặng nhìn chú nhỏ.

Phía trước, trợ lý nhỏ lén lút nhìn kính chiếu hậu.

Rõ ràng cái gì cũng không có.

Nhưng làm cho người khác không dám nhìn lâu.