Chương 2: chẳng ra gì

Các giáo viên có mặt thật sự cảm thấy có chút phiền. Chỉ là việc đơn giản có cần phải làm lớn chuyện thế hay không?

Vừa mới về trường liền ra oai thế này rồi, thật là

Lý Tiểu Xuyên vẫn bình chân như vại, dõng dạt nói

‘’ Chị em là học sinh ở đây ạ’’

Lưu Nhân nhìn từ đầu đến chân quan sát rồi lại chăm chú xem học bạ, dè bỉu lên giọng

‘’ 12A10 là lớp dành cho học sinh cá biệt, tỉ lệ tốt nghiệp rất thấp. Trò hiện đang xếp chót thứ hạng trường và lớp … chị của trò, chắc cũng chẳng hơn là bao’’

Lý Tiểu Xuyên nghe xong có chút tức giận, cô quả quyết

‘’ Thưa thầy, tuy em và chị đúng là có xích mích. Nhưng học lực của chị em thật sự rất tốt, thầy đừng vì em học không giỏi mà đánh đồng em với chị ấy ạ’’

‘’ Rồi rồi rồi, gọi cô chị chẳng ra gì đó của trò lên đây cho tôi gặp mau. Sắp vào tết học rồi’’ - Giám thị Lưu vẫn cố châm chọc

‘’ Thầy tìm em ạ’’

Còn bỡn cợt chưa lâu thì phía sau lưng đã vang lên giọng nói, thầy Lưu lập tức tự hào cười to

‘’ Minh Ngọc, trò cần thầy giúp gì à?’’

Vì về trường chưa bao lâu tuy ông có hơi mờ mịt nhưng đa phàn học sinh xuất sắc ông đều nhớ

An Nhiên, giáo viên chủ nhiệm lớp A1 cũng là giáo viên anh văn cả khối nhanh chóng đứng lên niềm nở nói

‘‘Minh Ngọc mau qua đây, cô có việc muốn nhờ em giúp’’

Lý Minh Ngọc vẫn hờ hững như cũ, nhàn nhạt mở miệng

‘’ Em nói chuyện xong với thầy Lưu sẽ giúp cô ạ’’

Lưu Nhân nhìn cô học trò đang đứng trước mặt, mơ hồ hỏi

‘’ Nói chuyện?’’

‘’ Vâng’’ - Lý Minh Ngọc lên tiếng

‘’ Em chính là cô chị chẳng ra gì mà thầy nói đến, cũng chính là người chẳng ra gì mà con bé này đã kể khi nãy ạ’’ - cô liếc nhìn sang Lý Tiểu Xuyên đang đứng trước mặt nói ra từng chữ một

Lưu Nhân bị kẹt chính giữa, gượng cười

‘’ Trò … trò là chị của Lý Tiểu Xuyên à?’’

‘’ Là em ạ’’

‘’ Haha, đúng là tuổi trẻ tài cao. Nghe nói trò vừa mới dành chức quán quân cuộc thi học sinh giỏi toán cấp tỉnh?’’

Lý Tiểu Xuyên bĩu môi lẩm nhẩm

‘’ Lúc nãy thầy vừa mới nói chị em dù có học tốt thì cũng chẳng ra sao’’

‘’ Trò im miệng, thành tích không ra gì … chẳng biết noi gương chị gái mà còn cố cãi?’’ - Lưu Nhân thẹn đỏ mặt

Lý Tiểu Xuyên còn đang định nói gì đó, Lý Minh Ngọc đã đến bên cạnh che chắn trước mặt rồi lên tiếng

‘’ Em nghĩ học sinh mãi không tiến bộ thì giáo viên cũng có trách nhiệm rất lớn, không thể quy chụp hết lên đầu em gái của em được ạ’’

‘’…’’

Không gian thoáng chốc ngại càng thêm ngại, giám thị Lưu có chút mất mặt đành phải giải tán đám học sinh đi trễ. Đó cũng là ngày thầy ấy chính thức ghim gút Lý Tiểu Xuyên

Hai chị em đi trên hành lang trở về lớp, Lý Minh Ngọc không nhịn được bẹo má em gái mình rồi lên tiếng trách mắng

‘’ Em dám nói chị không có tình người? Lý Tiểu Xuyên, em muốn chết?’’

‘’ Ai da, đau đau đau … ai bảo chị không gọi em dậy, hại em bị trễ học, bắt lên phòng giáo vụ’’

‘’ Còn cố cãi bướng, tối qua chị đã bảo em ăn kem thì ngồi yên một chỗ. Là ai không nghe lời, để chỗ kem đó dính vào sách vở cửa chị? Còn dám nói chị không có tình người?’’

‘’ Em … em thin nhõi~’’ -Lý Tiểu Xuyên bị kéo má đến mức nói ngọng

Lý Minh Ngọc thở dài, buông tha cái má bánh bao của em mình rồi nói

‘’ Chúng ta chỉ vừa mới chuyển nhà đến nơi này, bạn bè cũng không quen thân với ai. Đừng để người khác xem thường em vì thành tích của em có biết không?’’

‘’ Nhưng … em học kém thật mà’’ - Lý Tiểu Xuyên cúi đầu lẩm nhẩm

Lý Minh Ngọc giơ tay búng cái trán nhỏ của cô em ngốc nghếch rồi nói

‘’ Vào học đi’’

Nói xong cô đi vào lớp, Lý Tiểu Xuyên cũng nhanh chân chạy về lớp

Khối 12 xếp liền nhau từ 12A1 đến 12A10. Hai chị em song sinh vậy mà thực lực lại cách xa một trời một vực

Lý Minh Ngọc từ nhỏ đều toàn diện về mọi mặt, trong khi đó Lý Tiểu Xuyên lại cực kỳ chậm hiểu

IQ và EQ đều thấp đến mức đáng thương

Chỉ vừa mới kiểm tra tập trung xem thử năng lực đầu năm, mà cô đã xếp cuối cùng của khối. Học thêm vài tuần nữa thế nào cũng sẽ kiểm tra 15 phút, kiểm tra một tiết rồi rất nhanh sẽ thi học kỳ

Arggggg … nếu mỗi lần thi vẫn cứ xếp hạng bét thì mẹ sẽ cạo đầu cô mất