Chương 4

#4

Một tuần sau đó hầu như ngày nào Dương cũng bận rộn, đến hôm nay vẫn chưa thấy anh xuất hiện tại Hoàng Gia, chỉ thỉnh thoảng bảo thư ký Minh đem vài mẫu nhẫn tới cho Nhàn lựa chọn, cuối cùng cô chọn cặp nhẫn cưới đơn giản nhất.

Thư ký Minh dù không nói gì, nhưng trước khi đi anh ta vẫn cẩn thận nhắc nhở Nhàn một câu: Từ nay cô đã là phu nhân của cục trưởng, không chỉ hành động và lời nói của cô mà cả quần áo kiểu tóc trên người cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý của cả nước.

Lời này ý là muốn nói với cô rằng phu nhân của cục trưởng lúc nào cũng phải xa hoa lộng lẫy.

Địa điểm tổ chức tiệc cưới là ở biệt thự Hoàng Gia, toàn bộ mọi thứ đều do một tay vυ" Bình sắp xếp. Trong bữa tiệc tối nay, ngoài mẹ của Dương và người lớn hai bên thì còn có cô con gái duy nhất nhà họ Hoàng là Diệp Ninh đến dự.

Không có váy cưới được may đo riêng, chỉ có một bộ lễ phục đơn giản và một chiếc nhẫn cưới, à… còn có một tờ giấy đăng ký kết hôn.

Kể từ hôm ở Lê Hoa Viên, mãi đến buổi sáng ngày tổ chức hôn lễ Nhàn mới gặp lại Dương, theo sau anh là Minh và trợ lý Sang - người sẽ phụ trách cho sự an toàn hôm nay.

Người đàn ông trước mặt cao một mét tám lăm khoác lên mình một bộ âu phục màu đen, vừa vặn đến nỗi nhìn anh cứ như người mẫu trên sàn catwalk. Đôi mày kiếm lạnh như tảng băng, bờ môi mỏng mím hờ đưa tầm mắt nhìn chằm chằm Lệ Hằng - 1 vị khách không mời mà đến.

Mới vài ngày không gặp mà Hằng gầy đi trông thấy, dù đã dùng một lớp phấn trang điểm che đi cũng không khó để phát hiện vẻ mệt mỏi và tiều tụy, khi cô ta hướng đôi mắt nhìn về phía Dương, Nhàn nhìn ra được sự quyến luyến vô tình lộ ra trong đôi đồng tử ấy.

Hôm nay Nhàn mặc một chiếc váy màu đỏ dài ngang mắt cá chân vừa đủ che đi gót giày, cô đứng bên cạnh anh không nói gì, chỉ yên lặng nhìn.

Giờ phút này cô có cảm giác mình là kẻ thứ ba thâm độc chia rẽ một đôi tình nhân. Hai người nhìn nhau thâm tình ngay trong chính hôn lễ của cô, điều này đối với cô là sự sỉ nhục to lớn đến nhường nào.

Nhàn có thể phản đối đến cùng vì không ai mong muốn một cuộc hôn nhân không có tình yêu, chỉ là cái giá phải trả quá đắt, cô sẽ mãi mãi không được gặp mặt con gái mình. Cô dù không muốn, cũng sẽ không lựa chọn cách mạo hiểm như vậy.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hai người tuyên thệ, trao nhẫn và cuối cùng là ký tên vào tờ giấy đăng ký kết hôn, qua ngày mai trên tờ giấy đó sẽ xuất hiện thêm một con dấu đỏ tươi.

Người nhà họ Hoàng đối với hôn lễ này hết sức dửng dưng, chỉ có bà Diệp Thanh và ông Hoàng Quân là vì thể diện mới nói vài câu chúc phúc, còn Diệp Ninh từ lúc bước vào nhà vẫn luôn không kiêng nể gì Nhàn.

Nâng ly rượu nhận lời chúc phúc hết một lượt, Nhàn lấy cớ đến nhà vệ sinh hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm trạng, vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh đã thấy Diệp Ninh đứng bên ngoài chờ mình.

Diệp Ninh năm nay mới 18 tuổi, là đứa con duy nhất của nhà họ Hoàng, bình thường vốn đã kiêu căng, lúc này đứng trước mặt Nhàn càng khiến lửa hận trong đôi mắt cô ta sôi lên sùng sục:

“Phan Thanh Nhàn, cô là cái đồ sao chổi mặt dày vô liêm sỉ, sao cô dám gả cho cục trưởng hả, cô đối xử với anh trai tôi như vậy sao? Cô nghĩ mình xứng với cục trưởng sao?”

“Mong cô Diệp nói chuyện biết chừng mực.”

“Nếu năm đó không phải vì cứu cô, anh trai tôi sẽ gϊếŧ người sao? Sẽ chết tức tưởi trong tù sao? Đáng lẽ anh ấy sẽ có một tương lai xán lạn, đều tại cô, Phan Thanh Nhàn, tại cô… tất cả đều là do cô mà ra. Cô hại chết mẹ ruột của mình còn chưa đủ sao, cô còn muốn hại chết anh trai tôi, đồ sao chổi!”

Diệp Ninh càng nói càng thấy tức giận, không thèm suy nghĩ giơ tay lên tát Nhàn một cái thật mạnh. Nhàn không tránh cũng không né, đứng im chịu một cái tát trời giáng khiến hai tai cô ù đi, gò má bỏng rát in hằn năm dấu ngón tay đỏ lựng. Diệp Ninh xuống tay rất mạnh.

“Người tôi nợ là Nguyên, không phải cô. Cái tát này nể tình chú Hoàng nuôi dưỡng nhiều năm nên tôi sẽ không so đo với cô, cô đi đi.”

“So đo?”

Diệp Ninh cười lạnh: “Cô dựa vào cái gì so đo với tôi? Cô có tư cách gì so đo với tôi? Đồ đ.ĩ đ.iếm…”

Cô ta giơ tay lên muốn tặng cho Nhàn thêm một cái tát nữa nhưng cổ tay bị một lực mạnh siết chặt lấy, ngẩng đầu thấy Dương đang đứng bên cạnh vẻ mặt lạnh tanh, không nhìn ra là đang hả hê hay là tức giận, chỉ có ánh mắt rét lạnh làm Diệp Ninh run sợ.

“Cục trưởng”

“Diệp Ninh, không được hỗn láo.”

Tiếng bà Thanh cách đó không xa truyền tới, không riêng gì cô ta mà cả bà Cẩm, ông Quân và tất cả những người đứng cách đó không xa đều nhìn thấy cảnh này.

Đến từ lúc nào?

Nhàn rất muốn cười to chỉ là khóe môi vừa nhếch lên khuôn mặt liền nhăn nhó đau đớn.

Bà Thanh bước tới nhìn lướt qua cô:

“Diệp Ninh từ bé đã bị dì chiều hư, con bé chỉ là đang trêu con thôi, con là chị nó, con sẽ không so đo với nó đâu, đúng không Nhàn?”

Dương liếc nhìn cô rồi buông tay Diệp Ninh, không nói gì chỉ chờ cô trả lời.

Nhàn đối với ông Quân là sự biết ơn vô hạn, đối với bà Thanh lại là cảm giác áy náy tội lỗi. Diệp Ninh nói rất đúng, nếu năm đó Nguyên không vì bảo vệ sự trong sạch của cô thì đã không lỡ tay gϊếŧ người, cuối cùng phải chết trong tù. Tất cả những tội lỗi này đều là một mình cô gây ra.

“Dì nói rất đúng. Diệp Ninh còn nhỏ, khó tránh khỏi không biết nặng nhẹ, con sẽ không giận em ấy.”

Ánh mắt Dương nhìn cô không khỏi thất vọng, anh cực kỳ không hài lòng trước sự nhượng bộ và dáng vẻ nhu nhược này của cô. Đã là vợ của anh, là phu nhân cục trưởng thì không nên mềm yếu, vô dụng như vậy. Dù biết cô làm như vậy là vì người đàn ông đó.

“Mẹ! Cô ta…”

“Diệp Ninh.” Diệp Ninh còn muốn nói gì đó nhưng đã bị bà Thanh cản lại, mặt mũi hằm hằm quát lớn.

“Chị con rộng lượng không so đo tính toán với con, con đừng có không biết tốt xấu. Là tôi không biết dạy con, để mọi người chê cười rồi.”

Hằng thoáng nhìn qua cô với ánh mắt ngập tràn áy náy rồi đi đến bên cạnh Diệp Ninh:

“Diệp Ninh còn nhỏ, hôm nay là ngày vui của cục trưởng, chắc là vui vẻ nên uống hơi nhiều nên mới trêu phu nhân vài câu thôi, tôi tin cục trưởng và phu nhân sẽ không giận.”

Chỉ vài câu nói đã làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt, bất chợt Hằng xoay người nhìn cô:

“Để tôi đưa phu nhân đi chườm đá, một lát sẽ ổn thôi.”

Nhàn không biết cô ta đang muốn giở trò gì, nhưng cũng không tiện từ chối. Cô không dáng vẻ chật vật này của mình bị một đám người này nhìn bằng ánh mắt “dò xét”.

Trong phòng nghỉ, vυ" Bình cầm theo một túi đá áp lên má cho Nhàn, cảm giác lành lạnh làm cô thoải mái đi đôi chút.

Hằng ngồi ở phía đối diện, tay bưng ly nước nhấp một ngụm nhỏ nhưng không có ý định đặt ly nước xuống, đôi mày lá liễu khẽ nhướng lên, giọng nói không còn dịu dàng như ban nãy:

“Nói thật là tôi không thích cô, cũng cảm thấy cô không xứng với cục trưởng.”

Nhàn chẳng mảy may phản ứng, yên lặng khép đôi mi coi như không nghe thấy gì.

“Ngoài khuôn mặt xinh đẹp hơn tôi và đã sinh cho anh ấy một đứa con thì tôi có điểm nào thua kém cô?”

“Hôm nay cô đã làm anh ấy mất mặt. Người nhà họ Hoàng chưa bao giờ ủng hộ anh ấy, lúc nào cũng kiếm chuyện gây rắc rối, hôm nay anh ấy mời bọn họ tới đây cũng là vì cô. Phan Thanh Nhàn, cô không giúp gì được thì cũng đừng làm liên lụy đến anh ấy.”

Nhàn nâng mi mắt, đôi đồng tử đen láy hờ hững nhìn cô ta, nói:

“Chúng tôi đã kết hôn rồi.”

Hỗ trợ nhau cũng vậy mà liên lụy nhau cũng thế, bởi vì hai người đã là vợ chồng. Nếu bắt buộc phải nghe những lời này thì người đó sẽ phải là anh, không đến lượt người ngoài như cô ta xía vào.

Chỉ một câu nói đơn giản khiến Hằng tái mặt, các ngón tay siết chặt ly nước, cô ta thực sự không hiểu vì sao cục trưởng lại chịu thỏa hiệp cưới người phụ nữ như Nhàn.

“Cô không xứng với anh ấy, còn tôi…” Hằng hít sâu một hơi gằn giọng nói rõ từng chữ:

“Tuyệt đối sẽ không từ bỏ anh ấy, giữa hai người sẽ không có kết quả đâu.”

“Vậy cô chờ chúng tôi ký giấy ly hôn rồi hẵng nói.”

Nhàn đặt túi đá xuống bàn đứng dậy đi ra ngoài, sống lưng thẳng tắp ngạo nghễ nhưng phảng phất một loại cảm giác cô độc.



Bữa tối kết thúc không mấy vui vẻ, sau khi tiễn người lớn trong nhà trở về, Dương nhìn nửa khuôn mặt sưng vù của cô cũng không buồn nổi giận:

“Đau lắm không?”

“Không đau lắm.”

“Đáng đời.”

Dương lạnh lùng nhả ra hai chữ, tròng mắt hiện lên vẻ lạnh lùng thâm hiểm, hai ngón tay nâng cằm cô lên buộc cô phải nhìn mình.

“Nhớ kỹ, từ giờ cô đã là cục trưởng phu nhân, không phải con chó hay con mèo mà để người khác tùy tiện động đến.”

Ý anh rõ là đang cảnh cáo cô không được làm gì khiến anh mất mặt?

“Biết rồi.”

Dương buông tay, lại nói:

“Tôi có việc phải xử lý, buổi tối không cần chờ. Nhớ đưa mẹ tôi về Lê Hoa Viên.”

“Ừ.”

Ánh mắt anh quét qua gương mặt lạnh lùng của cô một giây rồi thôi, đôi chân dài thẳng tắp cùng thư ký Minh bên cạnh rời khỏi biệt thự.

Không có váy cưới, hôn lễ đàng hoàng cũng chẳng có, trong ngày vui lãnh trọn một cái tát. Tiệc tối vừa kết thúc thì chồng cũng có việc phải làm còn bảo cô không cần chờ, đây là tương lai mà cô phải trải qua sao?

Một cảm giác trào phúng thê lương như ẩn như hiện nơi khoé môi.

Trong khoang xe rộng rãi của chiếc Lincoln đen bóng, thư ký Minh ngồi cùng tài xế ở hàng trước, Dương và Hằng ngồi ở phía sau. Cảnh vật ngoài kính xe từng phút từng giây lùi lại, Dương vẫn chăm chú xem văn kiện, Hằng chỉ im lặng ngồi bên cạnh ngắm nhìn những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt người đàn ông này.

Anh xem xét văn kiện xong xuôi mới dời ánh mắt hờ hững nhìn sang cô ta. Bị đối phương phát hiện mình trộm ngắm anh, Hằng ngượng ngùng cười trừ, cô ta mím môi nói.

“Tôi không biết hôm nay em đã nói gì với cô ấy, nhưng tôi đã cưới cô ấy rồi, tôi nói như vậy em hiểu chứ?”

Người thông minh như Dương sao có thể không nhìn ra được sự tình, Hằng ghét Nhàn còn không kịp, sao có thể quan tâm Nhàn có bị làm sao hay không.

Sắc mặt Hằng lập tức cứng đờ, cố nặn ra một nụ cười nhẹ.

“Em chỉ nói sự thật thôi, lúc trước em là vì anh mới quyết định hủy hôn. Nếu em sớm biết sẽ có ngày cô ta làm liên lụy đến anh thì em tuyệt đối sẽ không đồng ý điều kiện đó. Cô ta không xứng với anh, anh à, cô ta không xứng.”

“Xứng hay không là ở tôi.”

Dương nghiêng đầu nhìn sang Hằng, đôi mắt nghiêm nghị cùng bờ môi mỏng khẽ cong lên lạnh lùng nói:

“Tôi không thích người khác xen vào chuyện của mình, thậm chí việc mẹ tôi thích em hay không ưa cô ấy thì cũng không thay đổi được sự thật trước mắt.”

“Ngay cả em cũng không được sao?”

Hằng nhìn chằm chằm anh, hai mắt ngấn nước chực trào, cắn chặt môi không cho phép mình rơi lệ.

Dương thở dài một tiếng:

“Hằng, tôi biết em quan tâm tôi, nhưng nếu thật sự quan tâm tôi thì đừng xen vào chuyện của tôi, tôi tự biết chừng mực.”

Hằng nghe anh nói vậy thì khóe môi vô thức mỉm cười:

“Anh biết em quan tâm anh là tốt rồi. Nếu anh không thích em sẽ không nói nữa, chỉ là anh phải cẩn thận, em sợ nhà họ Hoàng dùng cô ta ngáng chân anh!”

“Ngoan.”

Dương cười nhẹ: “Về nghỉ ngơi đi.”

“Em sẽ ngoan, anh cũng ngủ ngon.” Hằng mỉm cười thẹn thùng bước xuống xe.



Nhàn thay một bộ quần áo bình thường muốn cùng tài xế đưa bà Cẩm về nhà, chỉ là mới đi được nửa đường bà đột nhiên đòi xuống xe đi dạo một chút.

Trên con đường vắng lặng, cây cối hai bên xếp ngay ngắn thành hàng, gió đêm thổi tới làm cho lá cây chuyển động vang lên tiếng xào xạc. Nhàn đẩy xe lăn bước chầm chậm dọc theo con đường, còn tài xế và vệ sĩ thì đi theo phía sau.

“Hôm nay là tôi cố ý mời cái Hằng tới tham dự bữa tiệc.” Bà Cẩm đột ngột mở miệng.

“Con biết.”

“Vậy cô biết vì sao tôi làm như vậy không?”

“Không biết.”

Bà Cẩm phanh xe lăn làm bước chân cô khựng lại, Nhàn vòng đến trước mặt bà ngồi xổm xuống chỉnh lại tấm chăn trên đùi bà.

“Tôi muốn cô nhìn cho rõ thế nào là tiểu thư khuê các, thế nào là thiên kim hào môn.”

“Tôi không quan tâm vì sao thằng Dương muốn cưới cô, nhưng nếu cô đã gả cho nó thì tuyệt đối không được làm nó mất mặt. Hành vi hôm nay của cô làm chúng tôi rất thất vọng.”

“Con biết.”

“Lại là vì chuyện nhà họ Hoàng?”

Thanh âm trầm thấp của bà tràn ngập sự khó chịu, lửa giận dần dần nhen nhóm:

“Nếu đã gả cho nó thì nên toàn tâm toàn ý nghĩ cho nó, sinh con cho nó, những chuyện khác không cần bận tâm. Đặc biệt là…”

Cảm xúc lên xuống thất thường khiến bà bị kích động mạnh ôm ngực hít thở khó khăn, mặt mũi trắng bệch, cả người run lên cầm cập…

“Mẹ, mẹ bị sao vậy?”

Nhàn không biết bà bị hen suyễn, nhất thời không biết nên làm gì ngoài việc vỗ nhẹ sau lưng giúp bà hít thở.

“Mẹ…”

“Thuốc… Thuốc…”

“Thuốc ở đâu? Ở trên xe sao?”

Nhàn quay đầu nhìn về phía chiếc xe đang đỗ cách đó không xa, nôn nóng hô lớn:

“Thuốc, mau đem thuốc của phu nhân tới đây!”

“Đừng căng thẳng, thả lỏng, từ từ hít sâu…thở ra… ”

Một giọng nói ấm áp vang lên, bóng người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh lơ đập vào mắt cô.

“Bác bị hen suyễn, đang dùng salbutamol đúng không?”

Bà Cẩm khó chịu không nói nên lời, máu trên người như bị rút cạn, hai bên gò má lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, ngón tay run rẩy giống như triệu chứng của người bị parkinson…

Tài xế lập tức chạy tới, trong tay cầm theo bình thuốc xịt của bà. Người đàn ông kia thấy vậy liền nói:

“Tôi là bác sĩ, để tôi làm.”

Anh đem bình xịt nhét vào trong khoang miệng của bà, giọng nói ấy vẫn dịu dàng và kiên nhẫn:

“Đừng vội, cứ từ từ, bác sẽ không sao đâu…”

Nhàn khẩn trương nhìn bà Cẩm, cô đương nhiên không muốn bà ấy xảy ra chuyện gì bất trắc. Vầng trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, các ngón tay nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt lại vô thức liếc nhìn khuôn mặt nho nhã điển trai bên cạnh.

Tình trạng của bà đã khỏe hơn rất nhiều, lúc này Nhàn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ, mẹ không sao là tốt rồi.”

Bất chợt một mùi hương bạc hà xộc vào khoang mũi, trong đầu Nhàn bây giờ đang hiện lên rất nhiều hình ảnh, toàn thân cứng đờ khụy gối quỳ trên mặt đất.

Cô như không thể tin được mà muốn nhìn người bên cạnh một lần nữa, chỉ là ngoài cậu tài xế và vệ sĩ thì không còn ai khác.

Người đó đâu rồi?

Hơi thở của người đó tạo cho cô cảm giác rất quen thuộc. Cô đứng bật dậy đưa đôi mắt dáo dác tìm kiếm xung quanh, cảm xúc trong cô bây giờ rất hỗn loạn: khẩn trương, chờ mong, sợ hãi và một chút khó tin.

Có phải là anh không?

Nhưng anh đã mất cách đây bốn năm rồi.

Phan Thanh Nhàn, mày còn mong chờ điều gì?

Một hồi sợ bóng sợ gió, nhìn dáng vẻ của cô lúc này bà Cẩm cũng không muốn mặt nặng mày nhẹ gì thêm, trước khi đi chỉ lạnh lùng tặng cô bốn chữ… tự mình giải quyết.