Chương 5

#5

Trở về Hoàng Gia với tâm trạng mệt mỏi, hoàn cảnh xa lạ, cảm giác lạ lẫm và hơi thở quen thuộc của người đàn ông bí ẩn đó cứ xoay vòng vòng làm đầu cô đau như búa bổ, cố dỗ con gái ngủ ngoan rồi trở về phòng tắm rửa.

Tủ quần áo to như vậy nhưng chỉ có quần áo của cô, không có của anh. Nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, Nhàn nhanh tay vớ đại một chiếc váy ngủ mới mặc vào. Vυ" Bình bưng một ly sữa bò còn nóng tiến vào:

“Cục trưởng nói phu nhân trước khi đi ngủ phải uống một ly sữa bò.”

Nhàn có chút không tin vào tai mình, nhớ lại cảnh tượng và những lời anh nói với cô ngày hôm đó, cho đến bây giờ câu chất giọng trầm khàn lạnh lùng ấy vẫn văng vẳng bên tai cô —— Ai động lòng trước là kẻ thua cuộc.

Nhàn cảm ơn vυ" Bình rồi bưng ly sữa bò ấm uống cạn.



Đúng như những gì đã nói, sau khi kết hôn Dương đầu tiên là tìm nhà trẻ cho con, sau đó căn dặn thư ký Minh tìm cho Nhàn một trường đại học, chuyên ngành gì thì cho cô tự lựa chọn.

Nhàn đưa ra một yêu cầu nhỏ đó là không muốn thân phận của mình bị lộ ra ngoài, sau khi thư ký Minh hỏi ý kiến của Dương đã lập tức ra chỉ thị cho bên phía nhà trường không được phép công khai thân phận cục trưởng phu nhân của Nhàn, như vậy cảm giác lên lớp học mỗi ngày cũng dễ chịu hơn nhiều.

Tính Nhàn trầm tĩnh không thích giao tiếp, mỗi ngày đi học đều là một mình đến lớp rồi tan học lại một mình đi về, đi học được hơn một tuần nhưng cũng không có lấy một người bạn cùng tán gẫu, đến bữa trưa sẽ ở lại căn tin của trường, chỉ là đến cả bữa ăn cô cũng có thói quen ngồi một mình một góc.

Người xinh đẹp đương nhiên là có không ít người đến bắt chuyện với cô, mà đám con gái tụ tập với nhau toàn nói đến mỹ phẩm quần áo này nọ nên Nhàn cũng không thấy hứng thú, nói được vài câu rồi cũng giải tán. Vả lại phụ nữ quá xinh đẹp đi ra ngoài thường bị người khác ganh ghét đố kỵ, bình thường Nhàn chẳng mấy khi trang điểm nhưng kể từ hôm được vυ" Bình nhắc nhở, Nhàn đã chú ý hình tượng của mình hơn, đi học sẽ trang điểm nhẹ, quần áo thì do vυ" Bình sắp xếp sao cho phù hợp với hoàn cảnh, chỉ trong vòng một tuần sau đó gần như toàn bộ sinh viên nam của trường đều biết đến cô. Có rất nhiều sinh viên nam từ khoa khác chạy đến tham gia lớp hoặc là tới để chiêm ngưỡng nhan sắc của Nhàn. Cũng có vài người to gan muốn tới gần nhưng Nhàn chỉ cúi đầu không nói gì, lạnh nhạt như băng, ngồi một góc im lặng như không tồn tại.

Tiếng chuông vang lên thông báo đã đến giờ ra về, như mọi hôm Nhàn lẳng lặng thu dọn tập vở và bút vào giỏ xách, dọc theo hành lang của trường là đám sinh viên đang tụm năm tụm ba bàn tán sôi nổi, chỉ có Nhàn là cô đơn một mình. Đi đến gần cổng, Nhàn đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn nam sinh phía sau nói:

“Đừng đi theo tôi.”

“Thanh Nhàn…” Nam sinh khoảng chừng hai mươi tuổi, thấy Nhàn nhìn chằm chằm mình thì ngại ngùng đỏ mặt, lí nhí nói:

“Thanh Nhàn, mình thích cậu.”

“Tôi biết.” Vẻ mặt Nhàn không mấy ngạc nhiên, bình tĩnh lặp lại câu nói vừa rồi.

“Đừng đi theo tôi.”

“Thanh Nhàn, mình thật sự rất thích cậu, chúng mình thử hẹn hò có được không?” Nam sinh vẫn mạnh dạn tỏ tình giống như nghe không hiểu lời cô nói, gò má và hai vành tai đã đỏ ửng lên.

“Không.” Nhàn nhẹ nhàng lắc đầu

“Tôi đã lấy chồng sinh con rồi.”

Nhàn nói xong cũng không quan tâm đối phương có phản ứng như thế nào đã vội quay đi, bỏ lại phía sau một người đứng chết lặng như hóa đá.

Tài xế bước xuống mở cửa xe cho cô như mọi ngày, Nhàn ngồi vào trong xe mới phát hiện trên xe thêm một người… Là Dương.

Vẻ mặt bình tĩnh khó đoán không nhìn ra anh là đang vui hay đang tức giận, ánh mắt u ám dời từ khung cảnh bên ngoài cửa kính dừng trên người Nhàn:

“Mới đó đã không chịu nổi cô đơn rồi sao?”

“Tôi từ chối rồi.”

Nhàn đặt giỏ xách lên đùi, không có ý định giải thích mà chỉ nói vỏn vẹn một câu ngắn gọn rồi thu lại ánh mắt thản nhiên đọc sách.

Dương đưa ánh mắt phức tạp thâm sâu nhìn cô, bờ môi mím chặt một hồi lâu sau mới lên tiếng:

“Tôi không muốn chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai.”

“Biết rồi.”

Nhàn đáp lời Dương rồi cũng im lặng lật từng trang sách đọc tiếp, không phản đối cũng không tò mò sao hôm nay anh lại có mặt ở đây.

Thái độ hời hợt bảo gì làm đó của cô khiến Dương ghét cay ghét đắng, anh đưa chiếc túi dưới chân cho cô.

“Thay đi.”

“Ngay bây giờ?” Nhàn ngây người khi nhìn thấy bên trong chiếc túi là một bộ váy dạ hội.

“Hai mươi phút nữa tôi phải tham dự một bữa tiệc, không có thời gian cho cô về nhà thay quần áo.”

“…”

“Hay cô muốn tôi xuất hiện trước công chúng cùng người phụ nữ khác trong khi chúng ta mới kết hôn chưa đầy nửa tháng.”

Những ngón tay siết chặt túi đồ đến trắng bệch, kính xe phản quang nên người bên ngoài có nhìn vào cũng không nhìn thấy gì, giữa khoang xe có vách ngăn nên cũng không lo tài xế và vệ sĩ nhìn thấy, chỉ là bảo cô cởϊ qυầи áo trước mặt người đàn ông này… Cô không làm được.

Dương cúi người ghé sát vào tai cô cất lên giọng điệu trầm khàn mê hoặc:

“Hay cô muốn tôi thay hộ…”

“Không cần!”

Nhàn vội vàng cự tuyệt, đôi tay nắm chặt chiếc túi từ từ buông xuống lấy đồ bên trong ra, đồng thời cởi hết quần áo trên người mình.

Nhàn rất gầy, nước da trắng nõn như bông tuyết mịn màng không chút tì vết, thứ nổi bật thu hút ánh nhìn trên làn da ấy là một hình xăm hoa hồng xanh ở ngay bên hông.

Dương nhìn thấy thì không khỏi ngạc nhiên, anh tò mò hỏi:

“Sao có nó?” Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa nở rộ đẹp mê hồn.

Anh vẫn còn nhớ rõ khi cô 17 tuổi không có đóa hoa này. Những ngón tay ấm nóng tiếp tục lướt trên da thịt khiến cả người cô run rẩy sợ hãi mà vội kéo váy che đi cơ thể trần trụi, nét mặt không còn tự nhiên trả lời:

“Là một người bạn xăm cho tôi.”

Đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại, sự việc xảy ra năm đó khi cô còn chưa đủ tuổi thành niên, theo lý cô sẽ bị đưa vào trại cải tạo, nhưng vì thân phận anh đặc biệt nên tội của cô bị sửa thành ngồi tù.

Trại giam nam nữ tuy tách biệt nhưng cũng không tránh khỏi bị những người cùng phòng gây sự. Có lẽ là ở trong đó…

Cuộc sống của cô mấy năm qua cũng không dễ chịu gì, nhất là khi cô mang thai và sinh con.

Trong khi Dương còn đang suy nghĩ gì đó, Nhàn đã nhanh chóng thay xong bộ lễ phục, xõa mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh xuống đôi vai gầy, không cần trang điểm cũng không ảnh hưởng gì đến nhan sắc của cô, đặc biệt đôi mắt tinh anh hút hồn dễ dàng hạ gục người đối diện, rung động lòng người.

Giày cao gót cũng được chuẩn bị sẵn từ trước, cô mang vào chân nhìn lại mình từ trên xuống dưới một lượt rồi ngẩng đầu nhìn sang Dương, chỉ nghe anh hời hợt buông một câu:

“Búi tóc lên.”

“Hả?”

Sao không nói sớm…

Xe đã dừng lại, Dương không nhắc lại mà chỉ quét ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô. Nhàn cắn môi gom hết những sợi tóc lại gọn gàng rồi búi lên cao một lần nữa, vừa vặn để lộ ra cần cổ trắng ngần mĩ miều.

Nhàn bước xuống xe chậm rãi bước đi, nhưng vì không quen đi giày cao gót nên có chút loạng choạng suýt ngã. Dương vội vàng nắm lấy cổ tay cô:

“Khoác tay tôi.”

“Cảm ơn.”

Dương nhìn sang cô, đôi giày cao gót hôm nay càng làm cho cô thêm cao ráo mảnh mai, cảnh xuân như ẩn như hiện trong bộ váy cúp ngực khiến cho kẻ lạnh lùng nào đó nhíu mày nhìn cô đăm đăm.

Bữa tiệc hôm nay có rất nhiều chính trị gia góp mặt, cô sánh vai bên cạnh Dương vừa bước vào đại sảnh đã có người chủ động đến chào hỏi. Nhàn nhoẻn miệng cười, tay nâng ly rượu champagne đứng bên cạnh anh gật đầu nói lời cảm ơn.

Mấy loại tiệc rượu này không phải cô chưa từng tham gia, nhớ lại năm xưa cô thường xuyên xuất hiện cùng Nguyên trong giới làm ăn kinh doanh, tiệc rượu như thế này cũng không ít lần có mặt, khi đó Nhàn luôn bị đám bạn trêu vì cho rằng cô không yên tâm để Nguyên đi một mình, sợ bị người khác cướp mất nên lúc nào cũng dính với nhau như sam. Chỉ là không ai biết thực chất đó là yêu cầu của Nguyên, cô vẫn nhớ như in lời anh nói: Có em bên cạnh thì mấy người phụ nữ kia mới cảm thấy tự ti, không dám tới gần anh.

Dương điềm tĩnh chào hỏi mọi người, thi thoảng sẽ nhìn sang đem tất cả biểu cảm trên khuôn mặt và ánh mắt lơ đễnh của cô thu vào đáy mắt, đôi đồng tử nheo lại nhuộm một màu băng giá.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Dương lập tức kéo cô rời khỏi mà không để ý trong đám người có một đôi mắt sắc như dao đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người họ.



Tại biệt thự Hoàng Gia, vυ" Bình giúp hai người thay dép mang trong nhà.

Nhàn muốn đi xem xem Yến Nhi đã ngủ chưa thì bất ngờ bị Dương nắm cổ tay không nói không rằng kéo một mạch về phòng ngủ, mặc kệ cô vấp chân nghiêng ngả lảo đảo ở phía sau mà thẳng tay ném mạnh lên giường, khiến đầu óc cô hoa hết cả lên, cô nghiêng đầu nhìn bóng người đứng bên cạnh giường:

“Anh làm cái trò gì vậy?”

“Tôi nhắc cho cô nhớ… Cô bây giờ là vợ của tôi.”

“Ưm…”

Nói rồi anh cúi đầu hôn lên môi cô. Bầu không khí lạnh lẽo nhanh chóng được làm nóng lên, đôi mắt anh lập lòe những tia lửa nhỏ, từng nụ hôn ngắt quãng rơi xuống mi tâm, chóp mũi rồi di chuyển xuống cánh môi đỏ mọng. Cơ thể cứng đờ của cô dưới động tác mơn trớn của anh khẽ run lên rồi dần dần tê dại. Đầu óc cô còn đang mơ mơ màng màng chợt nghe thấy một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:

“Người trước mặt em là ai?”

Anh là ai?

Ký ức dường như bị kéo trở về 4 năm trước, ngày hôm ấy cô quỳ trước chiếc xe hơi màu đen cầu xin anh hãy cứu Nguyên. Anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô bước vào trong xe, toàn thân run rẩy đưa tay cởi hết quần áo trên người ngồi vào lòng mình. Không có màn dạo đầu, trực tiếp cướp đi lần đầu tiên của cô. Nhưng đến cuối cùng anh vẫn nuốt lời không chịu ra tay cứu giúp Nguyên.

“Dương…”

Lúc này cô mới sực tỉnh, đôi mắt mê man nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ của anh.

“Lê Thành Dương…”

Anh cúi thấp người hôn lên cần cổ trắng nõn mịn màng của cô, nhẹ nhàng để lại vài dấu hôn đỏ chói, cảm giác tê dại ập đến khiến cô chới với không chịu nổi, một tay đặt lên ngực anh muốn đẩy ra nhưng không còn sức lực, cả người mềm nhũn như sợi bún.

Một tay anh nâng cằm cô đẩy nụ hôn thêm sâu hơn, tay còn lại nhanh chóng cởi hết quần áo trên người cả hai. Năm đầu ngón tay thon dài lạnh lẽo vuốt dọc sống lưng cô rồi dừng lại xoa nắn bầu ngực tròn trịa, tay kia di chuyển xuống vị trí hình xăm hoa hồng nhẹ nhàng vuốt ve rồi chạm đến vùng cấm địa nhẹ nhàng mơn trớn nhét một ngón tay vào.

“A….”

Chỗ đó đã lâu không có người ghé thăm, bị tiến vào bất ngờ khiến cô khó chịu vặn vẹo vòng eo, co mông, thở hổn hển muốn tránh. Hoa huyệt bị kí©h thí©ɧ chậm rãi chảy ra chất lỏng dinh dính. Đột nhiên anh đem mình tiến vào trong cô, hai người triền miên dính lấy nhau, giờ phút này cô cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung, hay chân run lẩy bẩy duỗi ra vòng qua hông anh.

“Dương... ”

Đau đớn xuyên qua thân thể, cả người cô như bị kéo căng ra, khóe mắt ngấn lệ chực trào. Anh ôm lấy cô hôn một cái lên ngực, nói:

“Đau sao? Hay là không muốn…”

Nhàn há miệng thở dốc, dùng cả tay cả chân ôm lấy anh thật chặt, cố thả lỏng thân thể kéo thật sâu vào bên trong. Trán Dương nổi lên gân xanh, thẳng lưng từng chút từng chút khám phá cơ thể cô. Hai người quấn lấy nhau lăn lộn trên ga giường xộc xệch. Điểm nhạy cảm bị kí©h thí©ɧ khiến cô thỏa mãn kêu lên một tiếng rướn eo đón nhận.

Cao trào đến quá bất ngờ, lúc này cả người cô như bị rút hết sức lực, chỉ biết mở miệng rêи ɾỉ, thân thể mềm nhũn cử động không nổi, nhưng bên dưới lại không khống chế được mà co rút.

“Ưʍ... ”

Dáng vẻ này của cô càng kí©h thí©ɧ anh hơn, đột nhiên áp sát cắn lên cần cổ trắng nõn, cầm cổ chân cô gác lên vai bắt đầu chạy nước rút. Một lúc sau bất ngờ thúc mạnh một nhịp rồi bắn vào bên trong cô.

“Ahhh….”

Dương nhấc người đứng dậy đi vào nhà tắm, Nhàn nằm trên giường nghe tiếng nước chảy róc rách chừng mười phút thì dừng hẳn. Anh bước ra không nhìn cô mà đi thẳng ra ngoài mở cánh cửa phòng sách.

Nhàn kéo lê thân thể đau nhức vào phòng tắm rửa sạch, lúc sau trở ra liền nằm vật xuống giường, nặng nề chìm vào giấc ngủ.



Hôm sau tỉnh dậy, cô rời giường đi thay quần áo mới phát hiện trên eo có một vết bầm, làn da trắng mỏng mịn chỉ cần dùng chút lực sẽ để lại vết bầm. Cô bước xuống cầu thang đi đến bàn ăn, vυ" Bình nói Dương đã ăn sáng và ra ngoài từ sớm. Nhàn cũng không nói thêm gì, chỉ hỏi mình có thể ra ngoài đi dạo hay không. Câu trả lời của vυ" là cô phải đi cùng tài xế và vệ sĩ.

Tài xế chở cô đến trung tâm thương mại lớn nhất thủ đô, Nhàn định mua thêm vài bộ quần áo cho Yến Nhi, dù biết là vυ" Bình đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ có điều nó quá mắc và sang trọng, không phù hợp với tuổi của con bé.

Vừa bước vào trung tâm thương mại đã đυ.ng phải cướp, vì quá đông người không thể chạy trốn, tên cướp đã túm lấy một đứa trẻ kề dao vào cổ nó uy hϊếp bảo vệ không được đến gần. Đứa bé năm sáu tuổi sợ hãi khóc ré lên, những người xung quanh cũng hốt hoảng không biết nên làm gì. Nhân viên bảo vệ cũng đứng bó tay bất lực…

Nhàn nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của đứa trẻ làm trái tim cô thắt lại, không màng vệ sĩ ngăn cản chen vào trong đám đông. Nhìn đứa trẻ bị bắt trạc tuổi con mình khiến cô động lòng trắc ẩn.

“Đừng làm bậy, tôi biết anh cần tiền, xin anh đừng làm đứa bé bị thương.”

“Không được tới đây, cô tới đây tôi sẽ gϊếŧ nó…”

“Đừng!”

Nhàn vội vàng nói, yên lặng quan sát tên cướp, cô phát hiện anh ta đang rất kích động bèn nhẫn nại khuyên nhủ:

“Anh muốn an toàn rời khỏi đây, nếu dẫn theo một đứa nhỏ thì không tiện, hay là đổi với tôi đi. Tôi sẽ ngoan ngoãn phối hợp, xin anh đừng làm nó bị thương.”

Mấy gã vệ sĩ thấy vậy định tới ngăn cản thì bị cô liếc mắt, con ngươi trong sáng tĩnh lặng thường ngày hiện lên một tia lạnh lùng, sắc bén cảnh cáo bọn họ không được lại đây, để cô cứu đứa bé này trước đã. Trong tình huống này, đám vệ sĩ cũng không dám hành động hấp tấp.

Cô thả túi xách xuống, hai tay giơ lên đầu chậm rãi đi về phía người đàn ông.

“Tôi sẽ phối hợp để anh an toàn rời khỏi đây.”

Tên cướp có chút do dự, thứ hắn muốn là tiền, không muốn hại người, càng không muốn đi tù. Dẫn theo một đứa trẻ đúng là không dễ dàng rời khỏi đây.

Nhàn rất phối hợp đi tới không chút phản kháng, tên cướp thả đứa bé ra rồi lập tức kề dao vào cổ cô. Cơ thể cô căng cứng nhưng vẫn mỉm cười nói với đứa nhỏ:

“Đừng sợ, mau đi tìm mẹ đi.”

“ĐI!” Tên cướp túm tay cô lôi ra bên ngoài.

Nhàn bị kéo ra tới cửa thì vấp chân ngã nhào ra sau, tên cướp hoảng loạn tìm xe chạy trốn mà không để có một bóng người đang từ từ tiến lại gần, đến khi hắn phát hiện ra thì đã bị Sang đoạt đi con dao trong tay, máu tươi nhỏ giọt xuống nền đất. Hai vệ sĩ nhân cơ hội giữ chặt tên cướp.

“Phu nhân không sao chứ?” Sang nhìn Nhàn với vẻ mặt chán ghét, vì thân phận nên mới nói chuyện khách sáo.

“Không sao, tay anh…” Thấy tay cậu ta vì cứu mình mà chảy máu thì không khỏi áy náy, vừa định lấy khăn cầm máu thì nghe cậu ta nói:

“Phu nhân, cục trưởng đang đợi cô.”

Nhàn hoảng hốt. Anh ta cũng đến đây sao?

Lúc cô yêu cầu đổi mình với đứa bé kia, vệ sĩ đã gọi báo cho Sang, mà Dương khi ấy ở bên cạnh nên đương nhiên cũng sẽ đến.

Minh thấy tay Sang chảy máu thì mặt mày tái mét, nhưng vì có những người khác ở đây nên anh chỉ nhỏ giọng nói:

“Cậu bị thương rồi.”

“Vết thương nhỏ thôi.”

Minh không nói gì nhưng trong mắt lại hiện lên một tia đau lòng.

Nhàn bước lên ngồi vào trong xe, cô có cảm giác Dương đang rất tức giận, mặt mũi căng như dây đàn, hai mắt lạnh lẽo âm u nhìn xoáy sâu vào mắt cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Sắp xếp cho người truyền tin hôm nay ra ngoài.”

Minh lúc này có hơi bất ngờ nhưng cũng gật đầu đáp:

“Vâng, thưa cục trưởng.”

Cục trưởng phu nhân liều mình cứu một bé trai ở trung tâm thương mại, đề tài này nếu để người dân và các kênh truyền thông biết sẽ giúp cô có được hảo cảm từ người khác.

“Không cần…”

“Câm miệng!”

Nhàn vừa mới mở miệng chưa nói dứt câu đã bị Dương lạnh lùng quát thẳng mặt.

“Thư ký Minh mau đưa trợ lý Sang đi xử lý vết thương.”

“Vâng.”

Lúc này trong xe chỉ còn lại Nhàn và Dương, cô nghiêng đầu nhìn anh, ấp úng nói:

“Tôi cứu đứa bé kia không phải vì muốn nổi tiếng.”

“Cô đã là vợ của tôi.”

Lời ý mà ít nhiều, ý anh là tin tức này không chỉ giúp cô xây dựng hình tượng tốt đẹp mà cũng là để củng cố hình tượng cho chính anh.

Nhàn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa không nói thêm gì.

Dương lại hỏi:

“Có bị thương không?”

“Không…”

Dương túm lấy cổ tay cô, trùng hợp trúng ngay chỗ ban nãy bị tên cướp siết chặt làm cô khẽ kêu lên một tiếng. Dương nhíu mày kéo tay áo lên cao thì thấy có một vết bầm tím rợn người trên làn da trắng nõn.

Cô kéo tay áo xuống, nhỏ giọng nói:

“Chỉ bầm xíu thôi, mấy ngày nữa là khỏi.”

“Cô nhớ cho kỹ thân phận của mình, không còn là Phan Thanh Nhàn mà là cục trưởng phu nhân, tôi không thích chuyện này xảy ra lần hai.”

Mồm miệng độc đoán, lúc nào cũng ra lệnh cho người khác phải như thế này phải như thế kia. Cô chán nản gật đầu không thèm phản bác.

Xe dừng trước trụ sở, trước khi xuống xe anh không quên dặn thư ký Minh:

“Đuổi việc hai người kia.”

“Vâng.”

“Đừng làm vậy.”

Nhàn khó chịu ra mặt, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm anh:

“Là tôi lo chuyện bao đồng, không liên quan đến hai người họ.”

Dương liếc ánh mắt sắc như dao nhìn cô, lạnh lùng thốt ra hai chữ:

“Ngu ngốc.”

Cô nhìn theo bóng anh đi xa dần, cảm thấy con người anh ta cực kỳ máu lạnh. Việc có gì to tát đâu mà đuổi việc người ta, haizzz, đều là tại cô làm hại người vô tội.

Minh do dự một lát rồi nói:

“Phu nhân, cục trưởng không thích người vô dụng. Ngài ấy không phản đối chuyện cô làm hôm nay, nhưng vệ sĩ ngài ấy bỏ tiền ra thuê không bảo vệ được cô và người dân thì giữ những người đó lại làm gì.”

“…”



Đến buổi chiều hôm nay, tin tức phu nhân cục trưởng mạo hiểm giải cứu một đứa bé đã lan truyền đầy rẫy trên khắp các trang mạng. Những tin tức tiêu cực về cô trước kia đều biến đi đâu mất, hiện giờ ai ai cũng dành lời khen cho vị phu nhân này.

Nhàn xem đoạn phim đã được xử lý từ đầu tới đuôi đều không để lộ mặt mình, tất cả đều là góc nghiêng. Đây có lẽ là ý của Dương…

Bên canh những lời khen cô dũng cảm lương thiện thì còn có những người khen cô xinh đẹp, còn nói cô là một đại mỹ nhân. Thật ra Nhàn không mấy bận tâm đến những thứ này, điều khiến cô lo lắng nhất lúc này đó là nếu thân phận của mình bị lộ, việc đến trường đi học có lẽ sẽ không dễ dàng



Tại trụ sở, Dương đang cúi đầu nghiêm túc xem văn kiện, đột nhiên ngẩng đầu đối nói với Minh.

“Gọi Hà Anh đến khám đi.”

Minh ngớ người ra hỏi lại: “Cho phu nhân sao?”

Dương không giải thích, chỉ lạnh nhạt nói:

“Nhớ dặn Hà Anh cô ấy bị thương ở tay.”

“Vâng.”

Hóa ra cục trưởng cũng không hẳn là thờ ơ với phu nhân.



Năm Hà Anh 21 tuổi đã được Dương mời về làm bác sĩ riêng, lúc nào cũng trong tư thế đợi anh điều đến. Từ lúc nhận được điện thoại của Minh, chưa đến mười lăm phút sau đã có mặt trước cửa phòng của Nhàn.

Hà Anh ngây người, đây là lần đầu tiên cô được tận mắt nhìn thấy cục trưởng phu nhân bằng xương bằng thịt.

Nhàn vắt chéo chân yên lặng ngồi một góc đọc sách, tia nắng nhàn nhạt chiếu lên cơ thể mảnh mai, đôi hàng mi cong vυ"t dưới ánh nắng vàng càng thêm óng ánh loá mắt. Một khung cảnh mang lại cảm giác vô cùng yên bình. Ngay cả động tác lật trang giấy cũng nhẹ nhàng không phát ra tiếng, trong đầu Hà Anh lúc này đột nhiên nhớ đến câu nói thường nhắc tới trong phim kiếm hiệp: Ngoảnh lại một lần làm xiêu thành lũy, ngoảnh lại lần hai đổ nước nghiêng thành.

Đúng không ngoa khi người ta gọi cô là đệ nhất mỹ nhân Hà Thành.

Nhàn phát hiện có người đang nhìn mình liền quay đầu lại.

Hà Anh lập tức cúi chào:

“Tôi là Hà Anh, bác sĩ riêng của Hoàng Gia và Lê Hoa Viên. Cục trưởng gọi tôi đến kiểm tra vết thương cho phu nhân.”

Nhàn hơi bất ngờ, đột nhiên nhớ tới vẻ mặt lúc nãy của Dương. Biết tính anh đã quyết chuyện gì thì không ai có thể thay đổi, cô đành gật đầu chấp thuận tự giác kéo tay áo lên cao, nói:

“Cũng không có gì nghiêm trọng.”

Hà Anh lập tức cầm tuýp thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn đi đến bên cạnh ngồi xuống giúp cô xoa bóp cho tan máu bầm.

“Sẽ đau đấy ạ, phu nhân cố nhịn một chút nhé.”

“Cảm ơn cô.”

“Phu nhân không cần khách sáo.”

Hà Anh bôi thuốc mỡ lên vết thương rồi dùng tay xoa bóp, âm thầm quan sát mọi biểu cảm trên mặt cô. Nhưng nhìn mãi cũng không phát hiện ra chỗ nào khác thường, một cái nhíu mày đau đớn cũng không có, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hà Anh đã từng nghe thấy người khác nhắc đến người con gái này, nói cô là một kẻ mưu mô độc ác, nếu không cục trưởng sẽ không bỏ rơi vị hôn thê ba năm để vội vàng cưới cô về làm vợ. Hôm nay chính mắt nhìn thấy cô, Hà Anh lại không cho rằng phu nhân là người như vậy.

“Phu nhân, nếu đau thì nói với tôi.”

Nhàn cong môi cười:

“Không sao, tôi chịu được.”

Một người bình dị gần gũi, không kiêu ngạo không nóng nảy, ôn hòa dễ mến. Hà Anh cảm giác có chút quen thuộc, hình như rất giống với một người mà cô quen, nhưng mà giống ai thì cô chưa nghĩ ra.

“Ngày bôi hai lần, tầm ba ngày nữa sẽ khỏi.”

“Cảm ơn.”

Xong việc, Hà Anh cúi chào rồi rời đi, cô đến thẳng văn phòng cục trưởng báo cáo lại toàn bộ với Dương.

Dương gật đầu, hỏi:

“Cô ấy có sợ đau không?”

Hà Anh không biết anh có ý gì nên thành thật trả lời:

“Dạ phu nhân không sợ đau, sức chịu đựng rất tốt. Tôi không thấy cô ấy xuýt xoa hay nhíu mày cái nào.”

Dương không hỏi nữa, anh đưa mắt nhìn sang Minh. Minh lập tức hiểu ý bảo Hà Anh đi ra ngoài.

“Bảo trợ lý Sang chọn mấy người theo bảo vệ cô ấy.”

“Vâng, lát nữa tôi sẽ đi làm ngay.”

Dương đứng dậy đi đến bên cửa sổ, bóng lưng cô độc trải dài trên nền gạch, ngón tay đặt trên cửa kính lặng lẽ siết chặt.

Anh bất ngờ hỏi một câu khó hiểu:

“Thư ký Minh, cậu biết trên đời này đáng sợ nhất là loại người nào không?”

Minh lắc đầu đáp.

“Tôi không biết.”

“À đúng rồi, chiều mai là sinh nhật của Bộ trưởng, ngài có cần tôi báo với phu nhân trước không?”

“Tôi sẽ tự nói với cô ấy.”



Đến buổi tối, Nhàn vừa dỗ Yến Nhi ngủ say rồi trở lại phòng. Dương cũng vừa tắm xong, đang vắt chân ngồi trên sofa nhìn tới chỗ cô.

“Lau tóc cho tôi.”

Nhàn cầm lấy khăn tắm khụy một gối lên sofa chậm rãi lau tóc cho anh.

Tóc anh rất mềm, không dày và cứng như những người đàn ông khác. Mùi hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng xộc vào cánh mũi làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Chiếc váy ngủ cô đang mặc trên người không có ống tay, để lộ hai cánh tay trắng nõn nà như bông tuyết. Dương đột nhiên kéo cô vào lòng, ngẩng đầu lên, môi anh chuẩn xác tìm đến chiếm trọn đôi môi đỏ mọng của cô.