Chương 11: Ưu điểm của việc mù lòa

Tiền bạc và ngân phiếu, bó lớn bó nhỏ chất chồng trên bàn, có người đem cả ngọc bội của bản thân xếp lên cược. Một tên tiểu tử ngây ngô vừa mới ra đời nhưng may mắn ún ùn kéo đến, chắc chắn là khiến cho người ta chú ý tới. Không bao lâu, nơi này đã chật ních người xem náo nhiệt.

"Lớn."

"Mở —— "

"Mời công tử chọn."

"Nhỏ."

"Lần nữa nào."

"Mở —— "

"Thêm nữa đi."

"Mở —— "

"Tiếp tục một lần nữa."

"Mở —— "

Trước mặt Hòa Yến bỗng chốc chất đầy ngân phiếu. Những người vừa rồi chế giễu nàng giờ phút này đã hoàn toàn im lặng, kể cả tên ngốc cũng có thể nhìn ra, nàng không phải là lần đầu tiên tới chơi hay là người mới vào nghề. Nếu không phải Nhạc Thông Trang xưa nay thanh danh vang xa, người khác quả thực sẽ có ý định hoài nghi nàng liên thủ với nhà họ Trang bày trò để lừa gạt người ngoài.

Bên ngoài có tiếng kẻng báo thời gian lờ mờ truyền đến tai, Hòa Yến vội nói: "Không còn sớm nữa, ta cần phải trở về."

"Công tử, " tên râu dài nhìn nàng mỉm cười, "Đánh một ván cuối cùng nữa rồi hẵng đi, chúng ta đổi cách đặt cược, được không?"

Hòa Yến giương mắt nhìn hắn: "Đặt cược như thế nào?"

"Không cược mở ra số nhỏ hay số lớn nữa, ta thấy công tử đúng là cao thủ trong nghề, bây giờ chuyển sang đoán con số xúc xắc luôn, thế nào?" Hắn đem tất cả châu báu ngân phiếu đẩy vào giữa bàn cược, "Nếu công tử thắng, chỗ này là của công tử."

Hòa Yến nhìn đống ngân phiếu trên bàn.

Nàng đã thắng không ít tiền, cũng biết nếu làm như vậy sẽ khiến người khác chú ý đến. Lúc trước còn ở trong quân đội, nàng từng nghe một tên tiểu tướng giữ của nói về mặt đen tối của sòng bạc, cũng biết được một ít. Đáng lẽ đã thắng được một ít rồi thì nên lấy, nhưng không biết tại sao, trong đầu nàng lại hiện lên ánh mắt sáng rực của Hòa Vân Sinh khi nói đến việc đi học, và bộ quần áo cũ nát duy nhất trên người mình, giặt nhiều lần đến nỗi sắp không mặc được nữa rồi.

"Được." Nàng nói chắc nịch.

Đám người đứng ngoài xôn xao, bầu không khí đột nhiên tăng vọt.

Đoán lớn nhỏ và đoán con số, là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Đoán lớn nhỏ hoàn toàn dựa vào may mắn, kết quả rất đơn giản chỉ có hai kiểu, lớn hoặc là nhỏ. Để mà đếm được số nhưng phải chính xác đến từng cái xúc xắc, sai thì là sai, không thể làm lại, cơ hội thắng thực sự quá nhỏ. Trừ phi là người biết rõ cách ném xúc xắc, nếu không nói chung sẽ không thể nào đoán được chính xác như vậy. Huống hồ thủ pháp của người nhà họ Trang không phải là chuyện có thể lộ ra ngoài được.

Hòa Yến cũng bắt chước hắn đẩy toàn bộ ngân phiếu trước mặt đi ra.

Nếu như nàng để thua ván này, đêm nay tất cả mọi chuyện sẽ thành dã tràng xe cát. Nhưng nếu thắng, trong vòng ba năm rưỡi tiếp theo, chuyện ăn uống, sinh hoạt của nhà họ Hòa và chuyện học hành Hòa Vân Sinh không cần phải lo lắng nữa.

Đám người nọ nhìn thấy tình cảnh này, nhao nhao kêu lên: "Ta cũng cược ván này!"

"Đây là bạc của ta, ta cược người anh em kia thắng!"

"Sao mà như vậy được, ta cược người đổ xúc xắc, ha ha ha!"

Bàn cược càng ngày càng nặng trĩu xuống, người xem cũng càng ngày càng nhiều, sau một đêm chợt giàu, kiểu tiết mục giải trí như thế này, so với gánh hát hay nhất Kinh Thành thì đúng là hay đến nỗi muốn ngừng cũng không được.

Người đàn ông râu dài đổ xúc xắc chậm rãi bưng chiếc bát lên, trong sòng bạc chợt an tĩnh đến lạ, tựa như chỉ có thể nghe được tiếng va chạm của xúc xắc trong chiếc bát đồng.

Hòa Yến hơi mất bình tĩnh.

Kỹ thuật đánh bạc của nàng, thật sự là rất dở. Trước đây, khi nàng trở lại Kinh Thành, gả vào Hứa gia trước đó, hoàn toàn kém hơn bây giờ rất nhiều. Sau đêm tân hôn không lâu, nàng là con dâu cả nhà họ Hứa nên cũng xem như đã cùng phu nhân các nhà khác chơi vài ván bài, lần nào cũng thua thảm hại. Khi đó Hứa Chi Hằng luôn luôn cười nói với nàng: "Nàng thật là, sao có thể ngốc như vậy?"

Đó là lúc hiếm hoi mà hắn để lộ ra vẻ mặt ranh mãnh vui tươi với nàng, Hoa Yến cho cho rằng nàng đã có được một người chồng vừa tuấn tú lại vừa dịu dàng, nàng thật sự rất vui. Trong lòng nàng đã từng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải học tập thật giỏi các loại kỹ nghệ, lần sau tham dự yến hội sẽ cho Hứa Chi Hằng nở mày nở mặt.

Đáng tiếc là, nàng còn chưa kịp nghiêm túc học cách chơi bài thì đã mù hai mắt.

Cho dù là tiệc trong nhà hay là tiệc xã giao bên ngoài, người nhà họ Hứa khó có thể để cho một người mù lòa xuất hiện với tư cách là nữ chủ nhân của đại phòng. Nàng không được ra ngoài, ở trong phủ cực kỳ nhàm chán khó chịu, hai mắt thì nhìn không thấy, thú vui duy nhất là luyện tập nghe âm thanh.

Nàng muốn trở thành một người mù lòa có thể tự do hoạt động, dù cho nhìn không được cũng không cần người khác hỗ trợ, nàng luôn luôn kiên cường, một lần nữa luyện nên kỹ năng nghe. Đầu tiên là tập nghe các loại tiếng, nghe tiếng xong sẽ phân biệt hình dạng, rồi chầm chậm đứng lên làm thử, chờ đến khi đã có thể tự do hoạt động, thì đã tự cầm được nhánh cây làm kiếm, lén lút khua chân múa tay.

Chính là vào thời điểm đó, nàng học được cách nghe sự chuyển động của xúc xắc.

Chuyển động của xúc xắc so với bài lá thì đơn giản hơn nhiều, Hòa Yến cảm thấy như vậy. Càng là đồ vật chế tác tinh xảo thì càng nâng cao thính lực, nàng cứ tập trung nghe như vậy. Mỗi một mặt xúc xắc khi rơi xuống sẽ có một chút khác biệt, nàng lắc lư thử xúc xắc trong ống trúc, đổ lên bàn, trong lòng tự chuẩn bị một con số, sau đó dùng ngón tay vuốt ve qua thử thăm dò. Lúc đầu thì đếm sai rất nhiều, rồi có một lần cuối cùng cũng đoán đúng con số trên mặt xúc xắc, trên mặt không khỏi nở ra một nụ cười.

Nàng đã thành công đoán đúng.

Đám người hầu hạ trong nhà họ Hứa lén lút dị nghị sau lưng nàng, nói thiếu phu nhân nhà họ sau khi mù thì bị điên, suốt ngày cầm một ống trúc với xúc xắc lắc lắc trong phòng. Nhưng một khoảng thời gian sau bọn họ mới phát hiện, Hòa Yến cho dù không có người hỗ trợ thì vẫn có thể ăn uống đi lại bình thường. Nàng có thể dựa vào giọng nói mà phân biệt từng người một ở trong nhà, biết rõ vị trí từng món đồ vật bày trí trong nhà.

Nếu không phải bọn họ đã biết rõ nàng bị mù, thì đúng là với người bình thường Hòa Yến không có gì khác biệt mấy.

Hứa Chi Hằng khen nàng rất giỏi giang, nắm tay nàng, tán thưởng nàng, Hòa Yến rất vui, vui cũng nhiều nhưng cũng thấy mất mát rất nhiều. Nàng không biết mình cảm thấy mất mát cái gì, nhưng lúc nào cũng cảm thấy mọi chuyện đáng lẽ không nên như thế này.

Bây giờ nghĩ lại, nàng đã luyện thính lực đến mức xuất thần nhập quỷ, cũng đã hiểu rằng Hứa Chi Hằng nói chuyện với nàng với thái độ lạnh nhạt và qua loa, chỉ là tình cảm nàng dành cho hắn quá lớn nên đã vô ý thức bỏ qua.

Hòa Yến lắc đầu, đúng là . . . Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Tiếng xúc xắc chợt dừng, "Ầm" một tiếng, chiếc bát được người đổ úp ngược lên trên bàn.

Một hạt, hai hạt, hai hạt xúc xắc dừng hẳn.

Mọi người đổ dồ ánh nhìn về phía Hòa Yến, Hòa Yến nhắm mắt lại, dường như quay lại về thời gian vẫn còn ở nhà họ Hứa, nàng ngồi ở trước bàn, một mình lắc ống tre, rồi một mình đoán số, một mình vuốt ve mỗi một mặt của xúc xắc.

Dường như trong bóng đêm nàng đã nhìn thấy được ánh sáng.

"2, 5." Nàng mở mắt ra, nói.

Chiếc bát đồng được nhấc lên, hai hạt xúc xắc trần trụi rơi ở trước mắt mọi người.

Phản ứng đầu tiên của mọi người là im bặt, sau nửa ngày, có người nhẹ nhàng

hô lên một tiếng, tiếp theo, tiếng hô lớn nổ ra liên tiếp. Có một vị công tử áo gấm thêu hoa đứng gần vội nắm lấy cánh tay Hòa Yến, hô lớn: "Đúng là cao nhân, kể từ hôm nay, ngài chính là sư phụ ta! Xin hãy nhận cái cúi đầu của đồ nhi!"

Hòa Yến bất đắc dĩ hất bàn tay hắn đang nắm lấy cánh tay của bản thân.

Người đổ xúc xắc râu dài nở một nụ cười gượng gạo, chẳng qua giây lát sau, liền vuốt râu cười nói: "Công tử đúng là có kỹ năng tuyệt vời, đống bạc và ngân phiếu này là công tử rồi." Dừng một chút, hắn lại nói: "Xin hỏi danh tính của công tử tôn kính đây là gì, cùng lão già này uống ly trà đàm đạo rồi hãy đi?"

Hòa Yến nhét hết những ngân phiếu, châu báu, tiền bạc kia vào trong ngực mình, khéo lời từ chối: "Chỉ là tên nhóc vô danh thôi, không đáng để nhắc đến. Hôm nay quá muộn rồi, uống trà nói chuyện phải để ngày khác thôi." Nói xong, nàng vượt qua đám người, nhanh chóng rời khỏi Nhạc Thông Trang.

Mấy người bên trong tiếp tục thán phục canh bạc vừa rồi, “Tiếp tục, tiếp tục đi”, người đổ xúc xắc hồi nãy vẫn giữ nụ cười trên môi không thay đổi, quay người đi lên trên lầu. Có người cúi đầu trước mặt lão ta, lão ta dặn dò: "Đi theo dõi hắn!"

Tên tay sai cầm đầu sắc mặt âm u giơ lên một ngón tay, vẫy vẫy đám tiểu tốt vô danh ở đằng sau, đi theo Hòa Yến ra khỏi Nhạc Thông Trang.

"Thắng được tiền của ta còn muốn chạy? Trên đời nào có chuyện gì dễ dàng như vậy, ngu xuẩn!”

Editor: Anh Giác cameo được 2 3 câu thì lại lặn mất, bí ẩn zl :)))