Chương 12: Tiên nhân dưới ánh trăng

Nửa đêm, ánh sáng lập lòe. Trong con hẻm nhỏ không nhìn thấy người, chỉ thấy có chú mèo hoang nhẹ nhàng nhảy qua, một tiếng mềm mại tiếng kêu vang khắp đêm xuân Kinh Thành.

Thiếu niên bưng bít lấy đồ vật trong l*иg ngực căng phồng, cũng một bộ dạng mờ ám ghé qua ngõ hẻm.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Nàng đánh thắng nhiều bạc như vậy ở Nhạc Thông Trang bên trong, khó tránh khỏi sẽ làm phật ý người khác. Nếu đi trên đường lớn chẳng may bị người theo dõi, bại lộ mọi chuyện, nhà họ Hòa sẽ không những được không gì mà còn mất thêm, nàng cũng không muốn mang đến thêm phiền phức cho người nhà họ Hòa. (Thất phu vô tội, hoài bích có tội: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì sở hữu ngọc bích mà thành có tội.)

Nhưng mà . . .càng sợ cái gì thì cái ấy càng đến nhanh, Hòa Yến dừng bước lại.

Cuối con hẻm nhỏ này là đến đường phố, vì bên này không náo nhiệt bằng Nhạc Thông Trang đầu bên kia, phần lớn là cửa hàng nhỏ, giờ phút này đã cửa chốt then cài một màu đen kịt, không có nổi một người. Chỉ có sương rơi trên mặt đất, chiếu lên một chút xíu ánh trăng sao.

Hòa Yến quay đầu lại, ngồi xổm người cúi xuống đất nhặt mấy cục đá, trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu ném vào không trung.

Cục đá bay đi nhanh chóng như mũi tên, "Phốc phốc phốc" mấy tiếng, có người ở trong trong bóng đêm ngã xuống.

"Đừng đi theo ta nữa, " Hòa Yến nói: "Các ngươi đuổi không kịp ta đâu."

"Nếu có thêm bọn ta nữa thì sao?" Lại một tiếng người nữa vang lên, bên kia con hẻm nhỏ, có mấy người đi tới, cầm đầu là tên côn đồ thân hình vạm vỡ đang vỗ ngực, bàn tay hắn nhìn sơ qua chắc là có thể một tay bóp cổ Hòa Yến gãy làm đôi.

"Tiểu tử thối, xem ra kẻ hận ngươi vẫn còn rất nhiều." Tên côn đồ kia cười ha ha, "Không có ai dạy ngươi rằng, lần đầu đi sòng bạc chơi, đừng làm người khác chú ý đến mình sao?"

Hòa Yến bó chặt lấy đồ trong ngực, bình tĩnh trả lời: "Ta lần đầu tiên vào sòng bạc, tất nhiên là không có người dạy rồi." Nàng thầm nghĩ, người trong sòng bạc quả nhiên giống hệt như huynh đệ của nàng từng nói năm đó, không phải là người lương thiện gì cả. Quy tắc mà bản thân lập nên cũng có thể phá.

"Sắp chết đến nơi còn dám mạnh miệng, " tên cầm đầu giận tím mặt, "Hôm nay ông đây sẽ dạy ngươi cách làm người, ta muốn vặn cánh tay ngươi xuống, để ngươi quỳ gọi một tiếng ‘ông’!"

Hòa Yến đứng trong ngõ hẻm, phía trước có tên côn đồ mình trần và đám tay sai vặt, phía sau có người theo dõi nhưng lai lịch không rõ, trước sau công phá, muốn tránh cũng không thể tránh được.

Nhưng mà nàng không có chút vũ khí nào trong tay.

"Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không." Nàng chậm rãi nắm chặt tay thành quyền.

"Phách lối!" Tên côn đồ kia vẫy tay một cái, đám tay sai hô nhau mà lên, cả hắn cũng xông lên không theo quy tắc nào, đưa tay bổ về phía sau lưng Hòa Yến.

Dưới ánh trăng, “thiếu niên” cúi người một cái, linh động tránh thoát vòng vây, hắn bỗng cảm thấy hoa mắt, trên lưng chịu một quyền đau điếng. Lần này Hòa Yến đã thêm dầu vào lửa, hắn cuồng nộ hét lớn một tiếng, đã thấy “thiếu niên” kia nhảy lên trên vách tường trong hẻm.

"Bắt hắn lại cho ta!"

Người theo dõi Hòa Yến ở đầu bên kia cũng vỡ lẽ ra, nắm lấy quần áo của Hòa Yến giật nàng quay trở lại."Xoẹt —" một tiếng, vạt áo trường sam bị người ta túm xuất hiện vết rách dài.

"Ai da." Nàng thở dài một tiếng, vô cùng thương tiếc cho cái áo, "Hỏng rồi."

"Còn có tâm trạng lo lắng cho quần áo à?" tên côn đồ tức đến cái mũi lệch ra, giận quá, "Hôm nay ta không thể không đánh chết ngươi!"

Hắn đánh về hướng Hòa Yến, người này thân hình khổng lồ như núi nhỏ, hành động có thể làm cho người ta cảm giác như mặt đất đang run, thêm đám tay sai đông đảo, muốn dạy dỗ một cô gái như nàng dễ như trở bàn tay. Chẳng qua là hôm nay hắn đá vào tấm sắt, “thiếu niên” này nhìn thì tuổi không lớn lắm, không biết sao người lại như một con lươn, trơn trượt lưu loát, không ai có thể tóm được “hắn”. Mà “hắn” ở giữa nhóm người này rất ít khi đánh trả, nhưng lại nhiều lần đánh trúng chỗ yếu. Không bao lâu sau, đám tay sai kiêm hộ vệ đã bị “hắn” đánh cho ngã xuống đất không dậy nổi.

Hòa Yến tránh thoát được một quyền của tên côn đồ trước mặt, trở mình, một cước đá vào bụng đối phương, chẳng không may, động tác đá của nàng lệch ra mục tiêu ban đầu.

Tên côn đồ hét thảm lên.

"Trời ơi không phải như vậy đâu, ta không có cố ý." Nàng có chút hối hận.

Dù sao thân thể này rèn luyện với nàng cũng chưa được ăn ý lắm, không thể nào lúc nào ra tay cũng chuẩn xác. Tên côn đồ bưng bít lấy phía dưới, ngã xuống đất rêи ɾỉ. Trong màn đêm, người nào nghe được tiếng này sẽ tự dưng run rẩy, rồi lại chua xót thay cho hắn.

Hòa Yến khom lưng xuống nhặt đống tiền bạc rơi trên mặt đất, nàng bận rộn cả một đêm, còn phải đánh trận chiến này, vất vả bao nhiêu mới kiếm được chút bạc, không thể để những người khác ăn hôi được.

Ánh trăng rơi trên mặt đất, ngổn ngang bạc vụn châu báu, “thiếu niên” xoay người lục lọi tìm kiếm, giống như là tên tinh quái hay xuất hiện trong thần thoại, chàng thư sinh ngẫu nhiên xuất hiện ở trong tiên cảnh, nhìn thấy khắp nơi tràn đầy tài bảo, sẽ không nhịn được mà chiếm làm của riêng.

Hòa Yến nghĩ đến đây, cảm thấy buồn cười, cười rộ lên.

Nàng nhặt xong hết bạc, nhìn thoáng qua đám người ngã trái ngã phải rêи ɾỉ đầy đất, chợt nghe được một âm thanh dịu dàng vang lên: "Bạn nhỏ này, bạc của ngươi làm rơi." (Heh tự nhiên nghĩ ra từ bạn nhỏ :)) cute quá tr)

Hòa Yến xoay người nhìn lại.

Nàng nhìn thấy ở dưới hiên nhà quán rượu đã đóng cửa có một người đứng đấy, là một chàng trai trẻ tuổi. Hắn mặc một bộ trường sam, áo khoác màu xanh đậm. Áo choàng lắc lư trong gió, hiện lên dáng người gầy gò. Tóc đen buộc lên bằng dây quấn xanh nhạt, mắt hẹp mày dài, cực kỳ hài hòa. Vẻ ngoài của hắn thoát tục, nhanh nhẹn như thần tiên. Hắn cố nén ý cười, tiến lên một bước, trong bàn tay có một mảnh bạc vụn, là vừa rồi đánh nhau Hòa Yến lỡ tay làm rơi xuống.

Nàng đã cảm nhận được ở bên quán rượu còn có người khác từ sớm, chẳng qua là đối phương ngay từ đầu đã ở chỗ này, không đi ra, cũng không muốn tham dự cuộc chiến, có lẽ chỉ là một người qua đường, nàng cũng không để ý làm gì. Không nghĩ rằng giờ phút này lại nhìn thấy được người đó.

Hòa Yến gặp qua không ít đàn ông, đời trước vốn dĩ nàng cũng đã lấy thân phận nam kết giao bạn bè. Người gặp được phần lớn là những người dũng mãnh như hổ, không cần nói tới anh tuấn, ngay cả nhìn vừa mắt thôi cũng rất ít. Hứa Chi Hằng đã được coi là công tử phong nhã, được ca ngợi là “đẹp trai tuấn tú”, nhưng so sánh với tư thái của người trước mặt này, vẫn còn kém một bậc.

Vừa rồi còn đang suy nghĩ rằng lúc nàng đi nhặt bạc cực kỳ giống phân cảnh trong truyền thuyết. Lúc này nhìn lại càng giống hơn, thiếu niên nghèo khổ gặp Tiên Nhân chân chính, dung nhan tuyệt trần, chẳng lẽ là tiếp theo đây Tiên Nhân sẽ chỉ điểm cho thiếu niên này Linh Đài sao? (Chỉ điểm Linh Đài: Linh đài là con tim, cõi lòng. Ý nói chỉ đường dẫn lối tu tiên.)

Càng đến gần, Hòa Yến càng phát giác người này xuất trần tựa như tiên, Tiên Nhân thấy nàng không nói lời nào, liền nhắc nhở một câu: "Người bạn nhỏ?"

Hòa Yến lấy lại tinh thần.

Nàng từ lấy đi miếng bạc vụn từ trong tay đối phương, cười nói: "Cảm ơn nhé."

Người kia nở nụ cười, "Không có gì."

Hòa Yến quay người đi một mạch, không dám quay đầu lại.

Nàng đi rất nhanh, như mèo hoang đi trên tường rào, lát sau liền không thấy tăm hơi, muốn đuổi cũng không đuổi kịp.

Trong bóng đêm, có người đi tới. Hắn đi đến bên cạnh vị công tử áo lam, thấp giọng nói: "Tứ công tử, thiếu niên đó . . ."

"Chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua thôi, không cần quan tâm đến hắn." Tiên Nhân mỉm cười nói, hình như nhớ ra chuyện gì đó buồn cười, ý cười trong giọng nói càng lớn hơn, "Người này thật là cơ trí."