Chương 21

“Dùng tốt lắm, kem chống nắng hóa học tiêu hao chất bên trong để chống lại tia cực tím nên cần mua thêm, kem chống nắng vật lý thì không cần nhưng kem chống nắng vật lý nhìn chung bôi lên da cũng khá tốt, dùng cái này rất mỏng và nhẹ, trông cũng không giả tạo.”

Tạ Hành Xuyên duỗi tay.

Giản Đào biết anh bắt đầu muốn giở trò nên lắc đầu, nghiêng người nói: “Cho anh cũng không phải không được, nhưng phải có điều kiện.”

Anh hơi đứng dậy, rũ mắt nhìn cô, cho rằng câu tiếp theo của cô chính là anh đến cúi lạy cô một cái.

Giản Đào nghĩ nghĩ, thành khẩn nói: “Em là người phát ngôn nên lúc sử dụng anh phải để lộ logo ra.”

“…”

Lại qua một ngày chuẩn bị, buổi sáng hôm sau, bọn họ đúng giờ xuất phát.

Lúc Giản Đào đặt mua đồ không có cảm giác gì nhưng khi thu dọn hành lý, cô mới nhận ra rằng một, hai chiếc vali là không đủ.

Cô đóng ba vali đầy ắp còn đeo thêm một chiếc túi trên lưng.

Tạ Hành Xuyên so với cô tùy tiện hơn rất nhiều, chỉ có một cái vali màu đen còn không đựng đầy.

Khi anh mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài thì Giản Đào đã nhảy lên phía trước, bám chặt vào mép cửa, rất là chân chó nhìn chằm chằm vào cái tay nhàn rỗi của anh: “Oa, anh có hai tay nha.”

Tạ Hành Xuyên biết rõ quay sang nhìn cô, sau đó vươn tay, chỉ vào cổ của mình.

“Anh còn có cái đầu.”

Anh nói: “Em xem, có muốn treo một cái lên đầu của anh không?”

“…”

Cô vốn dĩ chỉ muốn nhờ anh xách một cái giúp mình nhưng anh lại rất tự giác gọi cả người đại diện lên.

Người đại diện lần đầu tiên nhìn thấy anh cầm ba chiếc vali, tiếng thở dài xem lẫn trong lời nói: “Anh đổi nghề làm ông già Noel à? Hai vali này đều là quà phát cho mọi người sao?”

Trong hành lang trống trải, truyền đến giọng nói không thể kiềm chế của Tạ Hành Xuyên.

“… Câm miệng.”

Mười giờ sáng, sáu người gặp nhau ở sân bay, sau đó cùng nhau xuất phát.

Giản Đào vừa đến phòng chờ VIP, Tiêu Tiêu đã bước đến, vui vẻ kéo tay cô.

“Chị Tiểu Đào, một lát nữa chúng ta ngồi cùng nhau được không?”

Lúc trước chụp ảnh quảng cáo, hai người đã thêm WeChat, Tiêu Tiêu nói rất thích xem cảnh cô diễn, hơn nữa phải đi ra ngoài cùng nhau nên mấy ngày nay các cô nói chuyện tương đối thường xuyên.

Giản Đào cười cười: “Được, mọi người đến đủ chưa?”

“Chỉ chờ thêm cô giáo Vu Văn là có thể khởi hành! Có lẽ cô ấy sắp đến rồi!”

Rất nhanh, đội ngũ sáu người xuất phát, mọi người trò chuyện vài tiếng đồng hồ trên máy bay, rồi nặng nề chìm vào ngủ.

Dựa vào những gì mình chuẩn bị từ trước, Giản Đào trao đổi với tổ đạo diễn, gần như biết hết được vai trò của mọi người trong nhóm.

Ngoại trừ cô và Tạ Hành Xuyên thì còn lại bốn khách mời.

Tiêu Tiêu là người nhỏ tuổi thứ hai, còn đang học năm nhất, là một ngôi sao nhí mới ra mắt, khá ít cười, có thể khuấy động bầu không khí.

Đặng Nhĩ là em trai nhỏ nhất, là một tên quỷ nhỏ nghịch ngợm, chuyên phụ họa pha trò theo Tiêu Tiêu, hai người có thể diễn một đoạn tướng thanh* mọi lúc mọi nơi.

(*) Tướng thanh: tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)

Cô giáo Vu Văn lớn tuổi nhất, đảm nhận trách nhiệm chị cả của đoàn, cô ấy có kinh nghiệm phong phú, cũng có thể cầm trịch khung hình.

Người còn lại là Ôn Hiểu Lâm, lúc trước cô đã gặp qua, chuyên đóng nam hai dịu dàng trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh nổi tiếng, lời thoại không nhiều nhưng sẽ cười và nghe mọi người trò chuyện.

Tóm lại mỗi người đều có có điểm đặc sắc riêng, cô rất mong chờ ba tuần du lịch tới.

Tổ chương trình thu điện thoại di động của mọi người lại, sau này tất cả đều phải dựa vào điện thoại di động của nhà tài trợ chương trình để liên lạc.

Điểm này Giản Đào làm cho hơi lo lắng, dù sao cô và Tạ Hành Xuyên vẫn phải liên lạc, nếu cô đăng nhập WeChat riêng tư, lỡ như tổ chương trình vì tư liệu sống mà trích xuất dữ liệu trò chuyện, không cẩn thận đào ra quan hệ thực sự của cô và Tạ Hành Xuyên…

Cô chắc chắn sẽ bị công ty trục xuất.

Còn phải bồi thường tiền.

Vì thế Giản Đào nỗ lực tìm kiếm và thành công tìm thấy một phần mềm có thể hủy các bản ghi sau khi trò chuyện.

Khi máy bay hạ cánh đã là đêm khuya, đã lâu không thấy tiết trời ấm áp, mọi người ngáp một cái cởϊ áσ khoác, sau đó phất phơ như xác sống không hồn theo sự chỉ dẫn của đạo diễn đi xuống lấy hành lý.