Chương 22

Giản Đào nhìn thấy Tạ Hành Xuyên còn đang ngủ, cũng giả vờ ngủ một lát, sau khi mọi người rời đi, xác nhận không có camera, cô mới ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô vươn tay, vỗ nhẹ vai anh: “Tạ Hành Xuyên, quét cái này rồi ngủ tiếp.”

Tạ Hành Xuyên trực tiếp ném điện thoại vào ngực của cô.

“…”

Cô dùng tay của anh mở khóa, tùy tay lấy cho anh một cái ID, sau đó thêm số của anh vào phòng của mình, rồi nghiên cứu một lúc.

Tạ Hành Xuyên từ từ tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn nhướng mày:

“Làm gì, bán hàng đa cấp à?”

“Tôi tìm được một phần mềm có thể hủy lịch sử trò chuyện, đến lúc đó chúng ta lén liên lạc thì dùng cái này.”

“Lén liên lạc làm gì?” Anh nói: “Không phải có nhóm sao?”

Có lẽ việc này khiến cô hơi căng thẳng, Giản Đào sợ bị nghe thấy nên không khỏi hạ thấp giọng nói:

“Lỡ như tôi muốn tìm anh thì sao?”

Anh cười cười cạn lời, bắt chước cô tiến lại gần, giọng nói khàn khàn hỏi: “Cô tìm tôi làm cu li à?”

Hơi thở đàn ông phả vào vành tai, cô ngây người một lúc, vẫn hơi không quen, chờ khi ngẩng đầu, thì anh đã xuống máy bay, trên tay xách hành lý… ba chiếc vali đầy ắp.

“…”

Hôm nay không ghi hình, để mọi người đi ngủ trước, bọn họ tạm thời ở nhà trọ, bởi vì quá buồn ngủ nên mọi người cũng không nghiên cứu cẩn thận, trực tiếp đi ngủ.

Hai cô gái và cô giáo Vu Văn ở tầng dưới, ba chàng trai ở tầng trên.

Chỉ có hai cái bồn rửa tay, Giản Đào đợi bọn họ tắm rửa xong đi ngủ rồi mới lấy ra kem dưỡng da ra chuẩn bị tẩy trang.

Nhưng vừa nhìn vào túi đựng mỹ phẩm thì cô đã sững sờ mất ba giây.

Sau khi lục tung chiếc túi một lần nữa, một hình ảnh hiện lên trong tâm trí cô.

Không ngờ cơ hội sử dụng phần mềm trò chuyện lại đến nhanh như vậy, cô nhanh chóng mở nhóm trò chuyện với Tạ Hành Xuyên, nhanh chóng gõ chữ.

Tạ Hành Xuyên ở bên kia vừa cởϊ áσ ra thì thoáng thấy điện thoại nhấp nháy.

Nhặt một quả đào: 【 Tiêu rồi! 】

Nhặt một quả đào: 【 Tôi làm rơi sữa rửa mặt vào trong túi của anh. 】

Sau khi gửi tin nhắn cho Tạ Hành Xuyên xong, Giản Đào lại xác nhận thêm một lần nữa, trong túi của cô thật sự không có sữa rửa mặt.

Chắc là do lúc sáng túi của mình cách quá xa nên thuận tay ném vào trong túi của anh, kết quả là quên lấy đi.

Ánh mắt của cô quét ở trên bồn rửa tay một vòng, thấy Tạ Hành Xuyên nhắn lại thì quay trở về lại.

Chó họ Tạ: 【 Bạn cùng phòng cũng không có? 】

Cô cúi đầu gõ chữ: 【 Lúc nãy tôi vừa xem qua nhưng mấy cô ấy đã ngủ rồi, không hỏi đã dùng thì không tốt lắm. 】

Huống chi cơ địa từng loại da không giống nhau, dùng đồ của mình vẫn là tốt nhất.

Nghĩ nghĩ, cô tiếp tục gửi thêm một tin nhắn: 【 Anh chỉ cách tôi có hai bước chân. 】

Người đối diện qua một phút sau mới nhắn lại.

【 Được rồi, tôi đây sẽ đưa xuống cho cô, bà cô. 】

Rất nhanh, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.

Giản Đào giống như con mèo xù lông, cầm lấy di động điên cuồng gõ: 【 Anh đừng đi tới đây nha! Bên này có ống kính! 】

Chó họ Tạ: 【? 】

Nhặt một quả đào: 【 Tôi vừa quan sát qua, từ cửa sau anh đang đứng bên cái cầu thang xuống dưới kia không có camera. 】

Chó họ Tạ: 【 Chúng ta bây giờ là đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ? 】

Giản Đào cảm thấy khó hiểu, không rõ tại sao lời nói này có thể từ trong miệng anh nói ra:

【 Chúng ta là quan hệ gì, anh không biết sao? 】

Rốt cuộc, tiếng bước chân trên cầu thang đã đi xa, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Vì đề phòng bị nhận ra, cô mặc một bộ áo tắm dài thông thường, giả bộ muốn tới WC mà đi từ cửa sau.

Vòng ra bãi cỏ ở cửa sau, bởi vì lâm hồ đối diện lại là các phòng khác của khách sạn cho nên tổ tổ tiết mục cũng không có đặt camera, tương đối an toàn.

Cô nghiêng người nhìn thấy người đàn ông ẩn mình trong bóng tối, trong tay cầm theo một cái túi màu đen.

Giản Đào đến gần: “Sao anh lại mang cả túi xuống?”

“Không biết cái nào là sữa rửa mặt của cô…” Người này nói chuyện có chút âm dương quái khí: “Tìm nhầm cô giáo Giản lại đến trách tôi thì sao?”

“Anh đừng nói tôi như vậy…”

Cô cúi đầu tìm kiếm, trong lúc vô tình ngẩng đầu thì sau đó phát hiện điểm lạ: “… Sao anh lại không mặc áo vào?”