Chương 5

--- Nếu như không phải hai người cùng nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Có gia đình? Nửa đêm cô đột nhập vào? Ảnh hưởng xấu?

Cả đời này Giản Đào gặp qua rất nhiều chó, nhưng con đang nói chuyện với cô ở trước mặt là tuyệt nhất.

“Cũng có lý.” Cô gật đầu, sau đó nói: “Vậy em đi nhé?”

Nói xong cô đang định mở cửa, anh lại ung dung dựa vào tường, giả bộ ngoan ngoãn.

Giản Đào: “...”

“Em có chuyện muốn nói với anh.” Cuối cùng Giản Đào tự mình mở lời trước: “Anh bật đèn lên đi đã.”

“Vậy không được.” Tạ Hành Xuyên khoanh tay, nhìn bộ dạng không có chút tội lỗi: “Bị vợ của anh nhìn thấy thì làm thế nào?”

Giản Đào: ?

Chơi cô phải không?

Không biết sau năm tháng không gặp anh lại phát bệnh thần kinh gì, Giản Đào không hiểu nổi, nhưng cũng không muốn hiểu, nhưng suy cho cùng sau đêm nay vẫn phải cần anh giúp.

Vì vậy cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bắt nhịp với anh: “Vợ của anh sẽ không biết đâu, tối nay cô ấy rất bận.”

Anh bình tĩnh nhướng mày: “Bận cái gì?”

Giản Đào nghiến răng: “Tối hôm nay em đã tặng cho cô ấy 3 chàng trai cao to đẹp trai nhất, bây giờ chắc cô ấy vui vẻ đến mức không biết trời đất là gì rồi, cũng sẽ không để ý đến anh đâu.”

“...”

Nghe những lời này, Tạ Hành Xuyên bàng hoàng ngả người ra sau, chưa kịp nói gì thì Giản Đào đã nhân lúc anh thả lỏng mà giật lấy thẻ phòng trên tay anh.

Không thương lượng được thì dùng vũ lực.

Cô nhét thẻ phòng vào khe cắm thẻ, đèn trong phòng cuối cùng cũng được bật lên, bầu không khí tự mình làm trà xanh cuối cùng cũng biến mất không dấu vết.

Giản Đào sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút rồi đi thẳng vào vấn đề: “Anh có biết đạo diễn Trần của ‘Starry Night Tour’ không?”

Hai chân người đàn ông dựa vào tường, bộ dáng không quan tâm lắm, uể oải đáp: “Làm sao?”

“Là như này, em muốn tham gia chương trình đó, nhưng công ty của em và bên đó không hợp tác, em thấy anh ta để ý tới anh, anh có cách nào giới thiệu em không?” Giản Đào hỏi: “Quan hệ hai người tốt không?”

Anh trầm mặc một chút, tặc lưỡi: “Em thật sự muốn tham gia?”

“Đúng vậy, ngoài tài khoản của anh ta ra thì người anh ta chú ý đầu tiên là anh.” Tim Giản Đào đập nhanh hơn: “Em nghĩ sẽ dễ dàng giới thiệu---.”

Tạ Hành Xuyên đứng thẳng, không nói gì hết.

Mặc dù anh không nói nhưng nhìn vẻ mặt của anh, Giản Đào đoán vấn đề này thực sự có chút khó khăn.

“Rất khó liên lạc sao?” Cô vẫn cố gắng: “Nếu có thể nói chuyện, em có thể chia một nửa phí thông báo cho anh. Nếu anh vẫn cảm thấy không đủ thành ý thì 70% cũng được.”

Tạ Hành Xuyên: “Anh không thiếu tiền.”

Khó vậy sao? Tiền dâng trước mặt anh mà anh cũng không chút lay động?

Giản Đào: “Hay là anh đưa ra điều kiện đi.”

Nói đến đây, cuối cùng cũng tìm thấy được chút khe hở để xoay chuyển, tay của người đàn ông khẽ động.

“Anh không có gì muốn nói.” Người này làm bộ đi đến bên bàn: “Uống nước mật ong?”

Ở trong giới giải trí được hai năm rưỡi, loại ẩn ý này cô đương nhiên rất hiểu.

Giản Đào lập tức đi đến bên cạnh anh, rót cốc nước mật ong 55 độ đưa cho người đàn ông, nhìn anh uống xong liền dịu dàng cười: “Ngọt không, thầy Tạ?”

“Tạm được.”

“...”

Anh đặt cốc xuống, động tác dường như chậm lại một chút, giữ chặt bả vai đến lưng: “Lưng của anh hơi đau.”

Giản Đào buột miệng nói: “Có thể là thận không tốt.”

Tạ Hành Xuyên nheo mắt nhìn cô: “...”

“Không phải, ý là lưng của anh đau em thật sự sẽ rất đau lòng.” Giản Đào chột dạ, đẩy chiếc ghế bên cạnh cô: “Anh ngồi đi, tay nghề của em không tệ, để em nhấn vai cho anh.”

Sau khi người đàn ông ngồi xuống, Giản Đào nhớ lại đoạn video đã xem trước đó, giáo viên mát xa lợi hại làm như thế nào?

À đúng rồi, dùng khuỷu tay, lực mạnh.

Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên mát xa bằng khuỷu tay, Giản Đào vừa ấn xuống không kiểm soát được lực đạo liền trượt người về phía trước, cả người nằm sấp trên lưng, ngực cũng đập thẳng vào vai anh.

Tạ Hành Xuyên khẽ nhướng mày, ánh mắt trong veo: “Thế nào, muốn mạo phạm anh?”

Giản Đào: ?

Vì phải nhờ anh giúp mình xử lý công việc, cô nhịn.

“Anh ngồi ở đây không tiện.” Cô chỉ chỉ về phía giường bên cạnh: “Nằm đó đi.”

Anh ngẫm nghĩ một lúc: “Ở đây không tiện, trên giường thì tiện sao?”

Đôi mi dài của người đàn ông khẽ khép hờ lộ ra vẻ kinh ngạc, ngón tay thon dài đặt trên mép áo: “Hay là anh phải cởϊ qυầи áo ra nữa?”