Chương 7

Nhưng giãy giụa cũng vô ích, cô chỉ có thể cố gắng dùng chân chống đỡ, nhưng dùng sức không được, trượt hai lần.

Cuối cùng, Tạ Hành Xuyên cau mày, ngữ điệu khàn khàn không như không thể chịu đựng được cảnh cáo: “Đừng lộn xộn.”

Giản Đào nghĩ ban đầu anh chỉ là muốn cảnh cáo cô, nhưng cô càng ngày càng đẩy mình đến gần nguy hiểm hơn.

Giờ phút này, bất kỳ người đàn ông bình thường nào dù có không có ý nghĩ gì cũng đều bị cô làm gợi lên ý nghĩ rồi.

Nghĩ tới đây, cô mở to hai mắt nóng bừng, lại vô cớ cảm thấy xấu hổ: “Tạ Hành...”

Từ Xuyên còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị anh dùng môi và răng cùng nuốt vào.

Cách anh hôn hoàn toàn khác với trạng thái lười biếng, rất mãnh liệt, không có trật tự, đầu ngón tay luồn vào tóc cô đỡ lấy đầu cô, nhưng cũng vì để tiện cho anh dùng lực.

Trên phương diện này anh luôn thẳng thắn không che đậy, hơi thở nóng bỏng, có thể nghe thấy âm thanh nuốt xuống rõ ràng.

Cũng không biết là đang nuốt cái gì nữa.

Vành tai cô nóng bừng, dây áo trượt xuống vai, khi đôi môi mỏng nóng bỏng chạm vào vành tai cô, cô rốt cục chậm rãi tiến vào trạng thái, thả lỏng cơ thể căng chặt, phối hợp nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau tỉnh lại thắt lưng cô đều đau đến ê ẩm.

Gối bên cạnh đã không còn ai, anh thông báo sắp xếp họp sớm, sớm hơn cô cả tiếng đồng hồ.

Mấy tháng không vận động, Giản Đào bị dày vò có chút choáng ngợp, cô đứng trước gương vén áo ngủ lên, eo có hằn mấy vết xanh tím, hẳn là dấu tay do anh dùng sức quá mức để lại.

Da của cô mỏng, chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ để lại vết hằn, Giản Đào vừa kiểm tra vừa cảm thán, không thì làm sao lại gọi là chó chứ, mặc váy sẽ không nhìn thấy gì, nhưng vị trí được che kín thì đầy vết bầm tím do anh để lại.

Không biết tại sao cô đột nhiên nghĩ tới sóng bình luận hôm qua, mang theo suy nghĩ và tâm trạng của 5170 cô gái kia.

Chà, có người tha thiết nguyện ước, thì sẽ có người gánh trọng trách đi trước :)

Xoa bóp một chút, cũng may không đau lắm, chỉ là do da của cô thôi.

Sau khi Giản Đào thay quần áo, cô đã liên lạc với đoàn và đi quay.

Trên đường đến buổi chụp hình, cô phát hiện mình lên hot search rồi.

Là tin tức tốt, đoạn mà cô bồ câu trắng trên thảm đỏ ngày hôm qua.

Creamy Ice: 【Tôi không cho phép có người chưa xem đoạn này! Trong kí ức ảo tiên tử lỡ bước chạy vào rừng và tình cờ nhìn thấy cuốn sách cổ tích, khi trời lạnh, hít thở nhẹ sẽ xuất hiện xương quai xanh rất tuyệt, nghe nói con chim bồ câu trắng không có bay đi ngay từ đầu, nhưng thật sự rất tuyệt mĩ. Dáng người của Giản Đào quá đẹp【rơi lệ】

Những quan tâm bên dưới không giống nhau:

【Trắng quá, tôi chết ba ngày chắc cũng không trắng được như vậy.】

【Cô ấy biết múa ba lê, về phương diện kỹ năng vũ đạo cũng thật giỏi, động tác siêu đẹp mắt.】

【Dù sao cũng là người có lưu lượng hàng đầu, năm bộ phim truyền hình thì 2 bộ đứng top 2, 3 bộ đứng top 1, khán giả bình chọn cũng không tệ. Điều đáng tiếc duy nhất là không có bộ phim điện ảnh nào, thực sự muốn gặp cô ấy trong rạp chiếu phim, ánh mắt của cô ấy như có câu chuyện.】

Giản Đào xem một lát, cảm thấy cũng đồng tình, còn đặc biệt để lại một cái like.

Buổi sáng là chụp ảnh, buổi chiều lại có phỏng vấn, thời gian nghỉ không quá dài, buổi tối còn đi từ thiện.

Hoạt động lần này đã được ban tổ chức làm rất rõ ràng, một lần tổ chức thì độ hot cũng phải đến nửa năm.

Rất nhanh đã đến tối, Giản Đào đã thay xong lễ phục, cũng không định chụp lấy vài tấm lưu niệm, trong lòng cô luôn nghĩ đến chương trình tạp kỹ kia.

Trước khi sự kiện bắt đầu, trong và ngoài hội trường có chút huyên náo, cô vừa đi vừa nghĩ không biết Tạ Hành Xuyên xử lý thế nào rồi? Có phải chương trình tạp kỹ kia đưa ra yêu cầu gì không? Nhưng nếu yêu cầu quá đáng quá cô cũng sẽ không chấp nhận.

Vừa nghĩ tới đây, nhân viên lễ phép cười với cô, vội nói: “Trong hội trường vẫn đang chuẩn bị, chắc phải đợi hai mươi phút nữa, hay là cô Giản đến khu nghỉ ngơi ngồi trước đi?”

Cô gật đầu, nhưng vừa đến khu vực nghỉ ngơi, chỉ còn lại chỗ ngồi bên cạnh Tạ Hành Xuyên.

Anh đang cúi đầu gõ chữ.

Hôm nay đúng lúc quản lý không có ở đây, cô muốn xem anh rốt cuộc đang nói chuyện gì, giả bộ từ chối nhiều lần, lúc này mới “bất lực” ngồi xuống bên cạnh anh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn quay đầu đi không nhìn anh.