Chương 8

Giống như chỉ là đi giày cao gót mỏi chân quá nên bất đắc dĩ tìm một cái ghế để ngồi xuống thôi.

Sau khi sửa sang lại tà váy một chút, Giản Đào định qua vài phút, đợi mọi người không chú ý cô sẽ hỏi vài câu.

Tạ Hành Xuyên đang cụp mắt gõ chữ hẹn gặp đạo diễn Trần của ‘Starry Night Tour’, sau khi xác nhận đúng lúc nhìn thấy cô nghiêng đầu.

Trong góc phòng không ai chú ý, cô nghiến răng nghiến lợi thấp giọng hỏi: “Thế nào?”

Anh gập điện thoại lại, thản nhiên nghịch thẻ phòng: “Đợi một lúc vẫn không có thông báo gì sao?”

“Không có, làm sao vậy?”

Anh cũng không muốn nhiều lời, bên cạnh liên tiếp có người nhìn: “Tối nay sau khi kết thúc đến phòng anh đi.”

“Tối nay vẫn phải đến à?”

Cô cảm thấy dao động, âm thanh không tự chủ cao lên vài tone: “Tối qua không phải anh mới làm ba lần sao?!”Hậu trường đang ồn ào, Giản Đào vừa nói những lời này ra, tiếng ồn đã được lắng xuống phân nửa.

Mọi người nghe không rõ cô nói gì, chỉ thoáng nghe ra giọng của cô cao lên, người phụ trách vội vàng phân phó: “Ai sắp xếp vị trí? Không biết quan hệ của bọn họ không được tốt sao? Tiểu Trịnh, cậu nhanh chạy qua kéo ra, đừng để lát nữa lại cãi nhau tiếp!”

Hôm nay không có phát sóng trực tiếp, cãi nhau tiếp thật sự không có gì tốt.

Tiểu Trịnh vội vàng nói: “Được được, tôi đưa cô giáo Giản tới phòng nghỉ riêng.”

Trước đó cậu đã biết hai người không hợp nhau, nhưng cậu còn tưởng rằng quan hệ của họ chỉ là lạnh nhạt không liên quan với nhau, không ngờ quan hệ giữa hai vị lão sư có nhân duyên rất tốt trong giới này lại kém tới như vậy, giống như gói thuốc nổ, ngồi cùng nhau cũng sẽ tranh chấp.

Mọi người không biết hai người đang nói về chuyện gì, chỉ cho là bọn họ đang cãi nhau, có vài người chạy lại khuyên vài câu, Tiểu Trịnh cũng vội vàng đưa Giản Đào tới phòng nghỉ riêng, đến khi mọi người giải tán, lúc này Giản Đào mới lấy điện thoại ra.

Chỉ chốc lát sau, màn hình sáng lên, ghi chú “Chó họ Tạ” đã gửi tới một tin nhắn mới.

Chó họ Tạ: 【Ý tôi là tối nay là đạo diễn Trần sẽ tới phòng tôi để nói về chương trình tạp kỹ của cô.】

Thái độ của Giản Đào không đổi.

Nhặt một quả đào: 【Thật vậy sao?】

Chó họ Tạ: 【?】

Nhận được ảnh chụp màn hình Tạ Hành Xuyên gửi tới, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ tối hôm qua lấy lòng cũng không phải vô dụng, ít nhất đạo diễn thật sự đã nhanh chóng liên lạc lại.

Hơn mười phút sau buổi tiệc từ thiện sắp bắt đầu, Giản Đào cũng đi ra khỏi phòng nghỉ với ý cười rất nhạt như có như không.

Các nghệ sĩ khác âm thầm trao đổi ánh mắt, trong lòng càng thêm hiểu rõ: Xem đi, vừa mới tách ra khỏi Tạ Hành Xuyên, cô ấy đã vui vẻ rồi.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, mọi người đi tới cửa phụ để chụp ảnh lần cuối cùng.

Lần này ban tổ chức còn sắp xếp chụp poster, chủ đề là “Khác người”, mỗi người nghệ sĩ đều phải chụp, lúc chụp, toàn bộ các nghệ sĩ khác đều phải làm phông nền, chỉ có một nhân vật chính.

Thật ra cái này ở thảm đỏ mọi người đã chụp xong rồi, chỉ có Tạ Hành Xuyên vì phim mới đóng máy nên đã đến muộn một chút.

Cho nên buổi chụp bổ sung đêm nay chỉ có một mình anh.

Cách phố đi bộ xe cộ ùn ùn, toàn bộ mọi người đứng sang một bên hướng về phía ánh đèn nhấp nháy.

Mà Tạ Hành Xuyên từ bên kia cất bước đi tới, một tay đút vào túi, sau lưng là những ánh đèn tán loạn.

Giản Đào đứng ở phía trước, còn đang suy nghĩ làm sao để lát nữa để đến phòng anh, đang ngẩn người thì nghe được tiếng đạo diễn hô: “Action!”

Anh bước đi tùy ý, vạt áo bị gió thổi bay lên một độ cong, trong nháy mắt đèn flash được bật sáng lên, trước mặt mọi người là một loạt ánh sáng trắng, mà trong nháy mắt ánh sáng chiếu qua, Tạ Hành Xuyên giơ tay lên, vào lúc mọi người không chú ý ném thẻ phòng vào trong túi cô.

Cảm thấy túi của mình giật giật, sau khu lên xe, Giản Đào mới phát hiện tấm thẻ phòng kia.

Suy nghĩ một chút mới nhận ra hành động của anh.