Chương 9

… Lá gan của anh cũng quá lớn rồi.

Camera ở đối diện, nhiều người nhìn như vậy, nhọc lòng anh đã nghĩ ra.

Giản Đào bĩu môi, lúc này mới thu lại suy nghĩ của mình, đến khách sạn Vân Hạc trên thẻ phòng.

Khách sạn Vân Hạc được xây ở trung tâm thành phố, là khách sạn năm sao số một số hai trong nước, cũng là nơi Tạ Hành Xuyên thường tới ở nhất, anh sở hữu một dãy phòng ở trên tầng cao nhất.

Tuy rằng nhà họ Tạ tài lực phong phú, mỗi người đều phải kiêng kị ba phần nhưng Tạ Hành Xuyên trừ bỏ cái danh nhị công tử nhà họ Tạ ở bên ngoài ra thì hầu như không hề lui tới nhà họ Tạ, cũng không dựa vào thế lực trong nhà.

Ban đầu khi anh quyết định gia nhập vào giới giải trí, nhà họ Tạ cũng không đồng ý, thậm chí còn âm thầm cắt đứt tài nguyên cắt đứt và chèn ép, ai biết rằng anh không chịu thua kém như vậy, một bộ điện ảnh đã trực tiếp lêи đỉиɦ cao, sau này độ hot và đề tài về anh không có đi xuống, anh tự biến mình thành một vị thần.

Quen biết anh lâu như vậy, Giản Đào chưa từng thấy anh nói gì về trong nhà dù chỉ một lần.

Giản Đào vào khách sạn, ở phòng đợi trong chốc lát, đạo diễn Trần cũng mang theo một nhóm người tới gõ cửa phòng.

Cô mang theo một người đại diện, nhưng chắc là Tạ Hành Xuyên đã liên lạc trước nên việc kí hợp đồng cũng coi như thuận lợi, chỉ có một điều là tất cả khách mời tạp kỹ đều đã được định ra, thù lao cho cô cũng không tính là nhiều, nhưng Giản Đào vốn cũng phải tới để kiếm tiền, bởi vậy nên cũng vui vẻ gật đầu.

Sau khi đạo diễn Trần rời đi đã để lại cho cô một xấp bản đồ du lịch dày cộp, cô xem rất chuyên chú, đến mức ngay cả Tạ Hành Xuyên trở về lúc nào cũng không biết.

Đến khi phòng tắm có một tiếng động vang lên, cuối cùng cô mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên vai người đàn ông đang vắt cái khăn lông, đi ra từ trong sương mù mờ mịt.

Giản Đào nhìn hồi lâu mới phản ứng lại, mới phát hiện người đại diện cũng đã sớm đi rồi, để cô ở lại nơi này.

Được rồi, nói không chừng cũng chưa đặt phòng khách sạn cho cô, có lẽ cô lại phải ở đây tá túc một đêm.

Để phòng ngừa Tạ Hành Xuyên mở miệng tổn thương cô, cô sáng suốt mà mở ra một đề tài mới: “Anh nói với đạo diễn bên kia cái gì mà trong suốt quá trình họ lại không hỏi về quan hệ của chúng ta?”

Hơn nữa trong từng câu chữ dường như đối với thân phận của bọn họ người đối diện không có chút nghi ngờ.

Tạ Hành Xuyên rũ mắt lau tóc, có những giọt nước theo ngọn tóc lăn xuống xuống dưới ở xương quai xanh tụ lại thành một vũng nước.

Anh trả lời đơn giản: “Chỉ cần nói là trả ơn.”

Cô gật gật đầu, dù sao kết quả cũng tốt, cho nên những chi tiết khó hiểu của chuyện hôm qua cô cũng không cần hỏi thêm, sợ cô khi nghe xong lại cảm thấy áy náy.

Cứ như vậy, trong lúc Giản Đào tắm rửa lại nghĩ tới bộ dáng anh nhíu mày khi nói chuyện, nghĩ thầm, gần đây thái độ của anh tốt hơn một chút.

Cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện khác, ngay cả chuyện mình không mang theo đồ ngủ cũng quên, lúc lau người mới nhớ tới, vạn bất đắc dĩ chỉ có thể quấn khăn tắm đi ra ngoài, cố tỏ ra tự nhiên đi tới lục lọi tủ quần áo của anh.

Cuối cùng cũng chọn được một chiếc áo sơ mi màu trắng.

Tạ Hành Xuyên đang phác họa cái gì đó trên máy tính bảng, thấy động tác của cô, không mặn không nhạt mà nhắc nhở nói: “Cái đó của tôi.”

“Tôi biết.” Cô căng da đầu nói: “Tôi không mặc nó.”

Nói xong, cô không quay đầu lại nhìn vẻ mặt của anh, anh cũng không nói nữa, chỉ có tiếng điều hòa phả gió ấm quanh quẩn.

Cả một đêm đều tương đối yên tĩnh.

Trước khi Giản Đào chuẩn bị đi ngủ lại nhìn thấy anh dường như đang nhíu mày, lần này cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là một tin tức tài chính rất phức tạp, một đống thuật ngữ chuyên ngành mà cô xem không hiểu, vì thế cô không để ý nữa, an phận mà nằm xuống ngủ.

Kết quả là đã lâu lắm rồi không ngủ với ai nên cô không ngủ trong chốc lát rồi lại tỉnh dậy, suy nghĩ miên man một lúc, cô quay đầu nhìn tập sổ tay của chương trình tạp kỹ trên tủ đầu giường.

Tạ Hành Xuyên đóng máy tính bảng lại, chú ý đến ánh mắt của cô, liếc mắt một cái: "Thế nào, đang suy nghĩ cách để cảm ơn tôi?"