Chương 1: Ra tù

Trong vài ngày qua, người dân ở thành phố A lo lắng vì tin đồn Lôi Lão Hổ sắp được thả ra.

Thông tin này lan truyền nhanh chóng khắp nơi trong thành phố, khiến nhiều người thể hiện sự thất vọng và phản đối sự bất công trong cuộc sống.

Họ cho rằng tiền bạc có thể chi phối mọi thứ, thậm chí là cuộc đời của những người tiểu thương.

Họ lo lắng về việc Lôi Lão Hổ sẽ tiếp tục thao túng và làm hại cho những tiểu thương khác sau khi được thả ra tù.

Lôi Lão Hổ là một tên trùm khét tiếng trong giới Hắc đạo, đã khiến nhiều người phải bỏ qua công việc kinh doanh và rời khỏi thành phố A.

Mặc dù vậy, sự xuất hiện của anh ta cũng đảm bảo cho cuộc sống bình thường của những tiểu thương khác.

Trái lại, hiện tại mọi thứ đều rối ren, vật dụng bị rải rác khắp nơi và gây hoang mang suốt cả ngày.

Cuối cùng, cánh cửa nhà tù thành phố A được mở ra, và một người đàn ông cao to, tóc bạc trắng, giơ tay để che mặt khỏi ánh nắng mặt trời. Anh ta quan sát xung quanh và phát hiện một chiếc xe đang đậu không xa.

"Số 13 đi thôi! Cậu đã được đặc xá! Nhớ kỹ 24 giờ phải tùy thời báo cáo hành tung của cậu, không có sự cho phép không cho phép ra thành phố A." Cảnh ngục mặt lạnh không cảm xúc đi phía sau nam nhân phun tào một tràng.

"Ừ" người đàn ông tham lam hít thở không khí mới.

Khuôn mặt trưởng thành của anh ta rất hung ác, chiều cao 1m9, khoảng 30 tuổi, mặc bộ quần áo nhà tù. Cơ thể căng thẳng, các cơ bắp sắp nứt ra, bộ quần áo sát thân rách toác. Khi quay đầu, phía sau cổ của anh ta có 1 chấm đổ, nhấn nhá bằng đầu ngón tay khiến mọi người sợ hãi.

"Tôi đi đây," Lôi Chấn nói nhỏ, áp chế cười và bước đi.

Bước chân của anh ta vượt rất lớn, tạo ra cảm giác mạnh mẽ.

"Hừ, lại thả ra một tai họa! Tôi không hiểu vì sao lại muốn thả tên này ra ngoài. Anh ta trông như biết đánh nhau một đấm có thể gϊếŧ chết con cọp!" Tiểu cảnh ngục phía sau lẩm bẩm.

"Người ta là do quản ngục số bốn thả ra! Thành phố A có một đám yêu ma quỷ quái, không bằng thả một con cọp trở lại để bọn họ chó cắn chó, đến thời điểm chúng ta tiêu diệt chúng." Cảnh quan quay đầu với khuôn mặt không cảm xúc và nói.

"Vậy thì không sợ nuôi thành hậu hoạn sao? Tên này khó bắt được" tiểu cảnh ngục đẩy mặt đơ cảnh ngục tay, mắt to mở to và đơn thuần ngây thơ.

"Ha ha, người trưởng quản không phải kẻ gian ác! Những kẻ khó chơi đến đâu, rơi vào tay anh ta chỉ hai ba năm đều thành chó ngoan cả... Đừng xem Lôi Chấn này hiện tại hùng dũng oai vệ! Không biết trong đó bị anh ta nhào nắm thành thứ gì đâu" cảnh quan cười.

Lôi Chấn đi được mấy trăm mét liền có bốn năm người trên chiếc xe màu đen ào ào chạy tới....Nhìn thấy Lôi Chấn vành mắt phiếm hồng

"Các ngươi..." Lôi Chấn cũng là mạnh mẽ cắn răng miễn cưỡng kềm chế tâm tình của chính mình! Một khi đại thụ ngã, bầy khỉ liền tan....Giờ đây chỉ còn lại mấy người.

"Đại ca! Thân thể anh không có sao chứ?" Có người lo lắng liếc mắt nhìn Lôi Chấn.

Lôi Chấn hung ác, có uy nghiêm đều dựa vào một thân Kim Cương thiết cốt kiếm ra đến, chưa từng có tọa trấn phía sau này nói chuyện, bây giờ nhìn tuy rằng trắng một chút thế nhưng dĩ nhiên không có gầy, trái lại cảm giác mạnh mẽ theo người một loại Thái Sơn áp đỉnh khí thế.

"Không cần lo lắng! Người như ngươi lão tử có thể một quyền ngã năm, sáu tên" Lôi Chấn liếc người kia một chút, ánh mắt đi đến đâu thì người đó chấn động nhất thời cúi đầu không dám mở miệng nói chuyện.

"Quá tốt rồi, đại ca không có chuyện gì!" Lúc này nam nhân mặt con nít nhìn thấy Lôi Chấn vẫn uy vũ như xưa trong lòng càng có nhiều dũng khí! Mấy năm qua bọn họ vì bảo vệ sản nghiệp cuối cùng của Lôi Chấn chịu không ít ấm ức.

"TÌnh nghĩa của các anh em trong những năm qua, Lôi Chấn tôi nhớ kỹ !" Ánh mắt Lôi Chấn nhìn đến một nam nhân hung ác bị cụt một tay.

"Đại ca! Cánh tay này của tứ ca nhưng là... Anh...Anh nhất định phải vì Tứ ca lấy lại công đạo a!" Oa Oa theo ánh mắt nhìn càng thêm tức giận oan ức, .

"Oa Oa! Có còn là đàn ông hay không mà khóc lóc như thế! Đại ca mới ra đến, trước tiên nghỉ ngơi...Đừng nói những thứ này nữa."

Sau đó nhìn Lôi Chấn, trong ánh mắt đều là kích động.

"Cái gì cũng không cần nói, Lang Tử là đại ân nhân của Lôi Chấn tôi! Kiếp sau, đại ca làm đàn em của chú... Thay chú chặn đao kiếm." Lôi Chấn thành khẩn nắm cánh tay còn lại của Cô Lang, nhìn cái kia trống rỗng ống tay áo thật giống như hướng về trong lòng cậu như ngàn đạo vạn tiễn xuyên qua.

"Được rồi! Được rồi! Không đi nữa thì sẽ lỡ giờ." Một người trung niên có ánh mắt tinh tế dập nát đầu thuốc hút hết dưới chân! Sau đó mọi người vội vàng đưa Lôi Chấn lên xe.

Thời điểm trước khi lên xe, Lôi Chấn quay đầu liếc mắt nhìn ngục giam, chỉ nhìn thấy một đôi mắt âm lãnh cùng một đôi môi hơi cong lên, cậu nhất thời trợn trắng mắt...Vội vàng lên xe.

"Còn nhìn đây? Thực sự là xem là bảo bối a?" Lúc này, một cảnh ngục cà lơ phất phơ cầm chùm chìa khóa ngục giam đi tới.

"Hừm"

"Ngươi đây là từ nhỏ đều như thế khó chịu, muốn thả cũng là ngươi không nỡ cũng là ngươi! Có điều con hổ này ngươi mới vừa dưỡng có chút tư vị liền như thế thả về rừng, ngươi không sợ lần sau săn thú bị con cọp ăn?"

NGười đang nói chính là cảnh ngục trưởng vô cùng đẹp trai... Chính là không đứng đắn, hận không thể một thân linh kiện đều đồng thời linh chuyển.

"Yên tâm! Ta chưa bao giờ làm việc gì mà không chắc chắn." Trong bóng tối người kia hơi nghiêng đầu qua chỗ khác, lộ ra một cái cằm mang đường nét sắc bén, mân mê bờ môi mỏng, thấy thế nào đều là một tên lòng lang dạ sói.

"Tùy ngươi vậy! Miễn là sau khi chơi đủ ngươi nhớ mang người trở lại." Cảnh ngục cợt nhả xoay người khẽ hát rời đi! Sau đó cảnh ngục trong bóng tối kia cũng cầm lại mũ của mình...Tiến dần về phía sâu trong ngục giam