Chương 2: Uy hϊếp

Lôi Chấn trở về ngày thứ hai, đầu đường cuối ngõ đều biết phát sinh ngày hôm qua hai chuyện lớn!

Cái thứ nhất là tứ thúc cùng cháu trai của Lôi Chấn chỉ trích Lôi Chấn liên lụy Lôi gia! Muốn Lôi Chấn cút nhanh đừng coi chính mình là gia chủ... Sau đó liền bị Lôi Chấn một người phế bỏ phụ tử hai người!

Người ta chỉ biết phụ tử Lôi lão tứ là những con sói hung ác! Chỉ là gặp phải Lôi Chấn không phải quả hồng mềm mặc cho người nắn bóp...

Dù Lôi lão tứ đánh lén một đao sau lưng Lôi Chấn, cánh tay chảy máu xối xả thì Lôi Chấn cũng chỉ hết lên một tiếng rồi xé áo băng pó tạm lại! Sau đó, Lôi Chấn trở tay đmá một quyền làm Lôi lão tứ lộn mấy vòng ngã xuống đất.

Người nhìn thấy đều nói Lôi Chấn ngồi tù ba năm dĩ nhiên so với trước càng thêm hung ác bá đạo, cái kia một thân bắp thịt phảng phất Kim Cương đại hán như thế, nổi giận gầm lên một tiếng toàn sân người đều ù tai giống như vậy, có người nói đây cũng quá khoác lác , nhưng nhìn Lôi lão tứ phụ tử được mang ra đến dáng vẻ liền không tiếp tục nói nữa .

Lúc đó, cánh tay bị thương vẫn đang chảy máu Lôi Chấn cũng mặc kệ, tóc húi cua thô lông mày, hai mắt hung tợn thật giống mấy trăm năm chưa từng ăn thịt con cọp như thế, một khi thoát cái l*иg muốn mạnh mẽ cắn xé mấy cái mới hả giận.

Lôi gia có quy tắc người có tài mới chiếm được, nói trắng ra ai nắm đấm nhẫn tâm tàn nhẫn liền nói liền hữu dụng, hắn một mét chín to con, cơ thịt cầu kết, huyết trong trẻo cũng mặc kệ, hơi động tám khối cơ bụng theo động, phía sau lưng Thanh Long dường như muốn sống lại như thế.

Lúc đó liền không ai dám lớn tiếng hả giận, sau đó Lôi Chấn tam thúc được xưng lôi hồ ly liền liệt kê ra Lôi lão tứ phụ tử bán đứng gia tộc, cùng người ngoài cấu kết mưu hại gia chủ!

Sau đó tìm máy ông lão trong gia tộc đá một nhà Lôi lão tứ một nhà ra khỏi gia tộc! Sống chết của một nhà Lôi lão tứ cậu cũng không quan tâm đến.

Lôi lão tứ lão bà lúc đó liền khuôn mặt trắng bệch hôn mê đi, Lôi lão tứ một nhà hoành hành bá đạo lâu như vậy, bây giờ bị đá ra đi còn không bị những kia kẻ thù xé nát tan!

Có người hả giận cũng có người tức điên! Vương Qua Tử gọi người đưa tới một cái ngón tay út trắng như tuyết được ngâm trong bình rượu bạch ngọc, chỉ nói là tiểu muội tử Lôi Đình Ngọc của Lôi Chấn!

Lúc đó những người kia liền khí muốn gϊếŧ đưa rượu người, đều biết em gái của Lôi Chấn đều là một tay anh nuôi nấng, tiểu cô nương nhỏ hơi nhỏ giọng sạch sẽ đẹp đẽ, Lôi Chấn coi em gái như con gái như thế nuôi lớn, thượng đại học tốt, bây giờ lại bị Vương Qua Tử cắt đầu ngón út, Lôi Chấn làm còn không liều mạng với hắn.

Nhưng ai biết Lôi Chấn dĩ nhiên khiến người ta lấy đầu ngón út bảo tồn , sau đó bưng lên cái kia ngọc chén rượu uống vào, giữa trường người chỉ cảm thấy một trận rét run, đều biết đây là muốn dung đến huyết bên trong cừu hận đời đời kiếp kiếp đều không dự định đã quên!

"Được, vậy thì chúc Lôi gia Đại Bằng giương cánh, một đường thăng chức !" Người đến cũng là hung hăng tàn nhẫn, đưa xong chén rượu xoay người rời đi , dĩ nhiên là lông tóc không tổn hại!

Rất nhiều người đều cảm thấy đây là Lôi Chấn ở lao bên trong bị người đánh sợ , nghe nói thời điểm Lôi Chấn đang ngồi tù, Vương Qua Tử không chỉ một bên nuốt chửng địa bàn của hắn một bên hướng về lao bên trong đưa tiền, chỉ nói là đánh chết bên trong hắn Vương Qua Tử mặt trên có người tráo .

Nghe xong này hai cái, đại gia đều cảm thấy Lôi Chấn tuy rằng vẫn là rất hung mãnh, thế nhưng bây giờ thế lực đã xuống dốc không phanh! Coi như là tam thiếu của thành phố A, Vương Qua Tử cũng không dám di chuyển, có chút vốn là dự định tặng lễ hi vọng Lôi Chấn tráo cũng ngừng tay.

Lôi Chấn nơi này càng là mỗi người mù quáng như thế, chỉ hận không thể lấVương Qua Tử tan xương nát thịt cắt cho chó ăn, thế nhưng Lôi Chấn không lên tiếng, không ai dám động.

"Đình ngọc tay nối liền sao?" Lôi Chấn đứng ở đại sảnh, chỉ nghe được bên trong cô gái ô ô ô tiếng khóc, nghĩ cũng là từ nhỏ đến lớn trong đường hẻm đều biết làm khóc đình ngọc sẽ chờ chết đi, bây giờ bị người như vậy thiết ngón tay đúng vậy khóc liên tục.

"Bạn trai Đình Ngọc là bác sĩ tự mình cho tiếp! Còn... Còn để ta mang cho ngươi câu nói." Oa Oa thăm dò nhìn Lôi Chấn mặt, càng cảm thấy trước đây Lôi Chấn là một bạo tính khí!

Tuy rằng cũng có tâm kế thế nhưng ở huynh đệ trước mặt đều vẫn là lộ sự vui mừng ra ngoài mặt, chỉ là lần này đi ra cả người hãy cùng trầm đến băng bột phấn bên trong qua mấy trăm năm như thế, chỉ là trầm mặt trong mắt cất giấu hận: "Nói cái gì?"

Lôi Chấn quay đầu liếc mắt nhìnOa Oa làm cho nhóc run run một cái vội vàng vò đầu nói rằng: "Không phải cái gì tốt! Đại ca ngươi cũng không nên phế bỏ tiểu tử kia a, những năm này hắn đối với Đình Ngọc là thật không tệ."

"Còn đem ngươi cho thu mua ?" Lôi Chấn khóe miệng nhếch ra một đáng sợ nụ cười, sợ đến mặt Oa Oa suýt chút nữa quỳ ở đó, vội vàng nhấc tay xin thề nói sinh tử đều là Lôi Chấn.

Lôi Chấn nhìn Oa Oa trắng bệch mặt sốt ruột biểu hiện cũng biết mình hơi quá rồi! Cậu vội vàng kéo mặt con nít nói rằng: "Là anh mày trêu chú mày đấy! Đừng có sợ! Nói cho anh biết..."

"Hắn nói... Hắn nói, nếu như không bản lĩnh liền không cần đi ra, Đình Ngọc sau đó hãy cùng hắn qua... Để ngươi... Để ngươi xử lý xong sự lại đi tiếp Đình Ngọc!"

Oa Oa nói một câu hướng lùi về sau một bước, nhìn Lôi Chấn biến sắc, giơ lên chén trà bắt kẽo kẹt chi hận không thể bóp nát.

"Đại ca... Ngươi có thể tuyệt đối đừng kích động a, đình ngọc từ nhỏ đã hiếm lạ tiểu tử kia, hai người này vừa vặn không bao lâu." Oa Oa cảm giác mình thực sự là liều chết thẳng gián .

"Thành đi" cuối cùng Lôi Chấn có chút không tập trung ngồi xuống, nặn nặn mi tâm nói rằng: "Vậy ngày mai liền để tiểu tử kia tới đón Đình Ngọc, chờ ta xử lý tốt lại với hắn tính sổ."